Tiêu Trần không hứng thú gì với việc này. Kết minh cũng là hắn nhất thời nảy lòng tham, tùy tay mà ra thôi.

"Iêm phải theo Đại Vương, không thể để cậu dạy hỏng Đại Vương được." Ngưu Thông Thiên đi theo Tiêu Trần, mặt dày mày dạn nói.

Tiêu Trần nghĩ ngợi một thoáng. Dù sao cũng cần có người đến dạy Cẩu Đản chuyện của Yêu tộc, giờ vừa hay bắt gặp cơ hội, Tiêu Trần cũng thoải mái đồng ý.

Cả gia đình Mặc Tiêu Tiêu đã rời đi, tòa biệt thự kia vừa hay đang để trống, cho Ngưu Thông Thiên ở vào là xinh.

Tiêu Trần câu được câu không trò chuyện với Ngưu Thông Thiên, cuối cùng nhắc tới bảo địa tự nhiên Thiên Địa Lô.

Mà khiến Tiêu Trần mừng thầm là nghe được trong miệng Ngưu Thông Thiên thật sự có một nơi trên Địa Cầu rất giống Thiên Địa Lô.

Tiêu Trần muốn một khối thân thể hoàn mỹ thì không thể thiếu Thiên Địa Lô được.

Ngưu Thông Thiên há miệng, rút từ trong miệng ra một tấm bản đồ.

Tiêu Trần nhìn mà ghê người. Hàng này sao giống mình thế?

Ngưu Thông Thiên mở bản đồ rách nát ra, tấm bản đồ này rất cổ xưa, có nhiều địa điểm còn đánh dấu không rõ.

Ngưu Thông Thiên chỉ vào một điểm nhỏ màu đỏ sậm: "Bố Đại Vương, chính là nơi này."

Tiêu Trần tát cái bép lên gáy Ngưu Thông Thiên: "Ông bị ngu à? Sao tôi biết chỗ này là chỗ nào?"

Tiêu Trần xách quần lên, lộ ra cẳng chân: "Để tôi cho ông một cước, ông đoán xem tôi là ai. Tôi thấy trong cái đầu trâu của ông chắc toàn cỏ đúng không!"

Ngưu Thông Thiên tát đờ ra. Lão đường đường đại yêu lại bị người ta chụp đầu như thế! Lão không cần mặt mũi hay thế nào!

Ngưu Thông Thiên nhìn Cẩu Đản vẫn đang miệt mài với que kẹo bên kia, hít sâu một hơi: ‘Thế giới này tốt đẹp như vậy, ta lại táo bạo nóng nảy. Như thế thật không tốt, như thế thật không tốt. ’

Ngưu Thông Thiên kìm ném xúc động bùng nổ: "Là Hỏa Diệm Sơn, giờ mọi người đều gọi như thế."

Tiêu Trần có hơi bất ngờ, danh tiếng Hỏa Diệm Sơn đại khái chính là già trẻ đều biết.

Tiêu Trần suy nghĩ một hồi, tức giận nói: "Con trâu chết này! Lừa tôi đấy à? Chỗ quỷ quái kia sao có thể là Thiên Địa Lô được?"

Ngưu Thông Thiên rung đùi đắc ý: "Dù sao thời của chúng iêm thì Hỏa Diệm Sơn rất giống Thiên Địa Lô cậu nói. Còn bây giờ thế nào thì iêm không biết đâu."

Tiêu Trần suy nghĩ một hồi. Phỏng chừng là linh khí thiên địa khô kiệt dẫn tới Thiên Địa Lô mất đi hiệu lực.

Giờ linh khí thiên địa hồi sinh, có lẽ đã xảy ra biến hóa cũng nên.

Tiêu Trần quyết định đi Hỏa Diệm Sơn một chuyến, xem có thu hoạch gì không.

‘Bốp! Bốp! ’

Tiêu Trần cho Ngưu Thông Thiên đang đắc ý dào dạt vài tát: "Cho ông đắc ý này, cho ông đắc ý."

Về đến nhà, Tiêu Trần không ngờ gặp được Long Manh Manh.

Đã hai tháng không có tin gì của cô gái này, hôm nay vậy mà xuất hiện ở đây. Cũng đỡ công Tiêu Trần đi khắp nơi tìm người.

Trải qua thời gian hồi phục, trạng thái tinh thần của Long Manh Manh rõ ràng khá hơn nhiều.

Chỉ là trông người có vẻ già đi một chút. Cũng khó trách, gặp phải đả kích lớn như vậy, không điên đã xem như may mắn.

Nhưng thật ra Ngưu Thông Thiên khen Long Manh Manh không dứt miệng.

"Thời đại bọn iêm, cao thủ Nhân tộc chẳng được hai người thì thôi, cao thủ không nịnh bợ Thần tộc càng ít. Huyết mạch chân long xem như một trong số đó. Không ngờ huyết mạch bọn họ còn lưu lại dòng dõi chốn thiên địa này."

Ngưu Thông Thiên rõ ràng ấn tượng không tồi với Long Manh Manh, hỏi Đông hỏi Tây, phiền Long Manh Manh không chịu được.

Tiêu Trần bố trí chỗ ở cho Long Manh Manh và Ngưu Thông Thiên tại biệt thự Mặc Tiêu Tiêu lưu lại.

Long Manh Manh có vẻ không vui, vừa nhìn đã thấy ông chú lắm mồm này không phải cái gì tốt.

Ngưu Thông Thiên không có ý kiến, vẫn đang nói nốt cho hết lời.

"Năm đó ta còn là bạn tốt với một cao thủ huyết mạch chân long nhà các cô đấy. Tính ra cô chính là con cháu của bạn ta. Sau này có việc gì cứ nói, chú đây bảo kê."

Tiêu Trần trợn trắng mắt xem thường, rời khỏi nhà Mặc Tiêu Tiêu, đi tìm Ngục Long.

Hỏi rõ ràng đại trận cần bố trí để khôi phục từ "Trường Sinh Cổ Đồ", Tiêu Trần quyết định đi một vòng ngay bây giờ.

Nếu thật sự là Thiên Địa Lô, vậy có thể chiếm trước địa bàn.

Sau khi hỏi rõ phương pháp bố trí đại trận, Tiêu Trần giao La Bàn Rừng Rậm cho Ngục Long.

Tiêu Trần ưỡn mặt già nói: "Tiểu Long Nhi, nếu mai tôi chưa về thì cô đi dạy giúp tôi một ngày nhé!"

Hỏa Diệm Sơn ở tỉnh X, phía Tây Bắc của Hoa Hạ, mà Thành phố Minh Hải ở miền Nam Hoa Hạ, xa tận vạn dặm, qua lại một chuyến đều tốn rất nhiều thời gian.

Mà chuyện học viện… dù sao có Thanh Y Hậu, có thể an tâm ít nhiều

Lần này Ngục Long đồng ý rất sảng khoái, Tiêu Trần đi tìm Thiên Địa Lô là chính sự.

Tiêu Trần lại bắt đầu lừa dối Cẩu Đản, khoảng cách cần di chuyển quá xa, không thích hợp dẫn Cẩu Đản theo.

 

0.14101 sec| 2408.695 kb