"Cẩu Đản! Ba ra ngoài kiếm đồ ăn ngon cho con, con cứ đi theo dì Long, đừng chạy loạn nhé?"
Cẩu Đản nghe vậy rưng rưng muốn khóc, nắm chặt góc áo Tiêu Trần.
Tiêu Trần không thể nề hà, bắt đầu tô vẽ cảnh tượng giả dối cho Cẩu Đản, cái gì mà kẹo que to như chậu rửa mặt, cái gì dê nướng nguyên con to như xe tải…
Khuyên can mãi, nói đến Cẩu Đản buồn ngủ không chịu nổi, cuối cùng mới gật đầu đồng ý.
Tiêu Trần nhìn không trung, tìm đúng phương hướng, bất ngờ độn thổ.
Hỏa Diệm Sơn chắc chắn không xa lạ gì với người Hoa Hạ.
Tương truyền ngọn núi này có lửa cháy tám trăm dặm, chu vi không có một ngọn cỏ. Một khi qua núi thì dù đầu sắt thân thép cũng bị nung thành nước hết!
Theo vị trí địa lý hiện đại mà tính, Hỏa Diệm Sơn trong truyền thuyết nằm tại tỉnh X, biên giới phía bắc của bồn địa Thổ Phồn.
Hỏa Diệm Sơn không có xuân thu, bốn mùa đều nóng một phần là do vị trí địa lý.
Từ ngày linh khí hồi phục đến giờ, Hỏa Diệm Sơn xuất hiện biến hóa kinh người.
Mặt đất không nứt càng không ngừng vỡ ra, nhiệt độ cũng ngày một lên cao.
Đến bây giờ đã không người nào dám tiến vào Hỏa Diệm Sơn, khu du lịch phồn hoa người đến người đi khi xưa giờ thê lương cô tịch, không người hỏi thăm.
Mà hôm nay Hỏa Diệm Sơn lại rất náo nhiệt, không ít người tu hành đều tụ tập nơi đây.
Bởi vì mấy ngày hôm trước nơi này sáng tỏ vạn trượng, tựa như có trọng bảo hiện thế.
Đối với người thường mà nói, Hỏa Diệm Sơn lúc này chính là cái lò nướng, nhưng người tu hành vẫn thừa nhận được nhiệt độ này.
Có thật nhiều người tụ tập cạnh Hỏa Diệm Sơn, chờ đợi trọng bảo xuất hiện.
Thật ra tình huống thế này đã xảy ra rất nhiều lần từ khi linh khí thiên địa sống lại tới giờ.
Vì đoạt bảo, mỗi lần đều chết một mảnh.
Đặc biệt không lâu trước đó, tỉnh có bảo bối xuất hiện, gây ra lượng lớn thương vong.
Cuối cùng, bảo bối rơi vào tay một thiếu niên trong mắt chứa dị tượng sấm gió. Hơn nữa, nghe nói bảo bối khai quật được chính là Thái A Kiếm trong truyền thuyết, làm cho không ít đại gia tộc đấm ngực dậm chân.
Lần này bảo bối xuất hiện ở Hỏa Diệm Sơn lại hấp dẫn rất nhiều nhóm người khác nhau.
Bởi vì Hỏa Diệm Sơn xuất hiện quầng sáng còn mãnh liệt hơn quầng sáng khi Thái A Kiếm hiện thế nhiều lắm.
Thậm chí có lời đồn nói lần khai quật bảo bối này sẽ xuất hiện một trong chính Đỉnh bảo vật Hoa Hạ.
Hoa Hạ Cửu Đỉnh danh tiếng lớn vô cùng, là thần khí trấn quốc, từ trước đến nay chỉ nghe kỳ danh, không thấy chân thân.
Thậm chí có chuyên gia phân tích nói Cửu Đỉnh của Hoa Hạ không hề tồn tại, chẳng qua là đời sau tưởng tượng ra mà thôi.
Mặc kệ lần này rốt cuộc có khai quật được thần khí trấn quốc hay không, nhưng động tĩnh đã đủ lớn, gần như tất cả gia tộc nghe qua danh đều phái người đi tới Hỏa Diệm Sơn.
Nhưng theo tình báo biểu hiện, không ít thế lực nước ngoài cũng lẻn vào Hoa Hạ, có vẻ rất hứng thú với lần khai quật bảo bối Hỏa Diệm Sơn lần này.
Trong một khe núi bí ẩn, Từ Kiến Quân mặc áo gió đeo kính râm đang thương lượng kế hoạch với các thành viên trong tổ.
"Đám súc sinh này chứ. Người khác đều chạy đến nhà mình cướp đồ còn ở đấy mà lục đục với nhau."
Từ Kiến Quân khó chịu chửi ra tiếng.
"Từ lúc linh khí hồi sinh, đám đại gia tộc ngày càng kiêu ngạo, hoàn toàn không để chúng ta vào mắt. Chắc linh khí nhiều quá đều rót hết vào não, quấy nát não luôn rồi."
Có tổ viên oán hận nói.
Từ Kiến Quân lấy bản đồ ra, chỉ vào một điểm đỏ: "Tổ một đi coi chừng đám Ninja chó Nhật đi, bảo bối vào tay ai cũng không thể vào tay chúng."
Năm người đứng lên, che giấu thân hình vọt về phương xa.
Từ Kiến Quân lại chỉ một điểm đỏ khác trên bản đồ: "Tổ hai đi canh chừng đám Ả Rập kia, nếu điều kiện cho phép thì làm thịt luôn."
Lại có năm người đứng dậy rời đi.
"Tổ ba đi canh chừng đám đần độn kia kìa."
"Tổ bốn, đi nhìn đám lừa đảo."
Chờ Từ Kiến Quân bố trí xong, hai mươi ba người bên cạnh đều đi sạch sẽ.
Cuối cùng chỉ dư lại hai người Từ Kiến Quân và Bạch Chỉ.
Từ Kiến Quân sờ sờ râu lún phún trên cằm: "Không đủ nhân thủ nha. Giờ có nhiều chỗ cần người canh chừng lắm."
Bạch Chỉ bất đắc dĩ nhún vai: "Ai khiến Hoa Hạ chúng ta đất rộng của nhiều, lắm bảo bối cơ chứ!"
Từ Kiến Quân dẫn Bạch Chỉ đi về một phía.
"Đi nói chuyện với đám gia tộc này đi, xem có thể giải quyết đám giặc ngoài trước không."
Bạch Chỉ trợn trắng mắt xem thường: "Anh còn không biết đức hạnh đám gia tộc này à? Bọn họ hận không thể mặc cho chúng ta làm việc công đánh chết đám người từ ngoài tới, sau đó bọn họ tiện tay nhặt có sẵn."
"Mẹ nó, nên diệt sạch đám gia tộc này, suốt này đầu chỉ dùng để chứa hồ dán."
Trong Hỏa Diệm Sơn, trên một triền núi, mấy người nhà họ Lữ đang đứng cùng một chỗ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo