"Bốp bốp!"

Mấy tiểu yêu bị đánh đầy đầu, có thế nào bọn họ cũng không rõ, vì sao Nhị vương tức giận như vậy.

Cẩu Đản duỗi dài cổ, nhìn ra phương xa, căn bản nó không có chút lo lắng nào, bởi vì trong lòng nó, ba của mình không gì làm không được.

Xa xa Tiêu Trần ôm một đống lớn kẹo que đủ loại kiểu dáng, nhanh chóng chạy đến bên này.

Cẩu Đản thấy là nước miếng chảy ròng ròng.

Trông thấy Tiêu Trần, rốt cuộc tâm tình mọi người bình tĩnh lại.

"Ba, con muốn ăn cái lớn nhất này."

Tiêu Trần đưa một đống kẹo to chừng một cái chậu rửa mặt cho Cẩu Đản.

Tiêu Trần nhìn thầy giáo ở cửa học viện nói: "Con mẹ nó đứng xem náo nhiệt, không cần đi học à!"

Các thầy giáo giải tán lập tức.

Cửa học viện chỉ để lại Thanh Y, và mười người bị cột trên cây cột. "Ngưu Thông Thiên, đứng lên cho lão tử, tôi có việc muố hỏi cậu."

Tiêu Trần nói xong dẫn đầu đi vào học viện, hôm nay đối chiến trong Sâm La Bàn còn chưa kịp xem hết đây này.

Ngưu Thông Thiên uể oải bò lên khỏi mặt đất.

"Nhị vương, Nhị vương."

Nhìn Ngưu Thông Thiên, mấy tiểu yêu nhanh chóng kêu lên.

"Cút trở về ngay cho tao, tao ở tại đây vài ngày."

Ngưu Thông Thiên đi sau lưng Cẩu Đản như một cái đuôi.

Nhìn Cẩu Đản cầm một cái kẹo que còn lớn hơn cả mặt của mình mà đau lòng không thôi.

Trẻ con ăn nhiều kẹo đường như vậy không được đâu đấy.

"Tiểu Ngưu Ngưu, anh muốn làm gì?" Cẩu Đản che kẹo của mình, cảnh giác nhìn Ngưu Thông Thiên.

Mí mắt Ngưu Thông Thiên nhảy vài cái, tiểu tử này xem như chứng thực cái tên Ngưu Ngưu.

"Đại vương, ngài còn nhỏ, có lẽ nên ăn ít kẹo đường thôi, không tốt cho răng."

Lời khuyên nhủ thấm thía của Ngưu Thông Thiên. Cẩu Đản phồng má: "Tiểu Ngưu Ngưu anh chỉ muốn lừa gạt kẹo que của tôi."

Ngưu Thông Thiên: "Ta...”

...

"Ngưu Thông Thiên, đại khái thực lực cậu bây giờ khôi phục mấy phần?"

Tiêu Trần đi ở phía trước câu được câu không hỏi.

"Ba phần!" Ngưu Thông Thiên suy nghĩ một chút.

Lời này dọa tròng mắt Thanh Y muốn rớt xuống.

Kẻ này sắp lên trời sóng vai với mặt trời, mà đây mới là ba phần thực lực?

Ngược lại Tiêu Trần không ngoài ý muốn, chân thân lớn như vậy, không có chút thực lực cũng không thể nào nói nổi!

Tiêu Trần đoán chừng, nếu quả thật như theo như lời con hàng này, hắn ta khôi phục toàn bộ thực lực, đại khái có thể tới Thượng Tam Cảnh.

Đến Thượng Tam Cảnh miễn cưỡng có thể xem như đại yêu, chỉ có đến Thần Đạo Tam Cảnh, yêu vật mới có tư cách được gọi là Yêu Vương.

"Yêu tộc các ngươi hiện tại có bao nhiêu chiến lực?"

Ngưu Thông Thiên nghe thấy vấn đề này, mặt mo nghẹn màu đỏ bừng, duỗi ra hai ngón tay.

Thanh Y nhìn mà tiểu tâm can run lên, run rẩy hỏi: "Hai trăm ngàn?"

Ngưu Thông Thiên lắc đầu.

Thanh Y nhẹ nhàng thở ra, "Hai mươi ngàn?"

Ngưu Thông Thiên cắn răng lắc đầu, hận không thể xé cái tên không có nhãn lực này.

"Hai ngàn?"

Ngưu Thông Thiên tức giận bạch khí trong lỗ mũi ứa ra gào thét: “Hai trăm, hai trăm!"

Nghe thấy con số này, Tiêu Trần có chút ngoài ý muốn, tại sao Yêu tộc mới có chút nhân thủ như vậy.

Ngưu Thông Thiên nước mũi nước mắt nói: "Tôi nhớ trước đây rất lâu, bởi vì một trận đại chiến tôi bị thương rất nặng, Yêu Vương phong ấn tôi bên trong huyền băng, lợi dụng huyền băng chậm rãi săn sóc thân thể của tôi."

"Không lâu sau tôi đột nhiên tỉnh lại, nhưng thiên địa đã thay đổi, Yêu tộc gần như không còn lại mấy người."

Tiêu Trần vui tươi hớn hở nói: "Chậc chậc, vậy các ngươi rất là thảm đó, đoán chừng đại yêu quái đều bị những Thần Tiên kia bắt đi làm vật cưỡi rồi."

"Trong TV đều diễn như vậy đấy!" Phút cuối cùng Tiêu Trần còn bỏ thêm một câu.

Nghe Tiêu Trần nói xong, Ngưu Thông Thiên tức đến đỉnh đầu bốc hơi.

Ngưu Thông Thiên cả giận nói: "Đại yêu trong Yêu tộc chúng ta đều là người hiểu trời thấu đất. Cái hạng thần tiên chó má là cái mẹ gì chứ?"

Thanh Y Hậu thấy Ngưu Thông Thiên nổi giận đùng đùng thì có hơi chột dạ, sợ ông tổ này lại hiện nguyên hình, một chân dẫm bằng học viện.

"Đừng giận chứ, mấy thứ này đều viết trên sách cả."

Nghe vậy, Ngưu Thông Thiên trừng to mắt trâu: "Có cái rắm mẹ mày ấy. Sách là do Nhân tộc viết, muốn viết ra sao còn không phải các người định đoạt à."

"Năm đó Yêu Vương của chúng ta đánh cho cái thằng các mày gọi là thần tiên chạy trối chết, giờ còn có mặt mũi đến đây bịa đặt à?"

Thanh Y Hậu cũng không biết nên phản bác thế nào, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Dù sao đều là miệng mà, nói thế nào đều được."

"Ha hả!"

Ngưu Thông Thiên cười lạnh: "Nhân tộc các mày vẫn y hệt năm đó, luôn kính sợ thần tiên chó má kia, lại không biết đám lông chim bay tới bay lui kia còn chẳng buồn để các mày vào mắt."

"Lúc bọn họ rời khỏi thế giới này đã để lại cho loài người cái gì? Một thế giới tràn đầy thương tích, một đại địa rách nát không chút linh khí."

 

0.11961 sec| 2415.555 kb