Một bộ trận đồ lóe ánh sáng dưới chân bọn họ, ngăn cách sức nóng ở bên ngoài.

Nhà họ Lữ là gia tộc đứng đầu trong năm họ mười tộc, mà lão tổ họ Lữ còn vui vẻ quật khởi ở Thù. Mấy năm nay nhà họ Lữ có thể nói là nổi bật bậc nhất.

Nhưng hôm nay nhà họ Lữ có phần kỳ quái.

Từ trước đến nay nhà họ Lữ cao cao tại thượng không ai bì nổi vậy mà lại cung kính trước một người thanh niên trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi mặc áo bào trắng, tóc dài ngang thắt lưng, gương mặt tuấn tú, khí chất âm nhu.

Đặc biệt nhất là giữa trán anh ta có một ấn ký hình ngọn lửa, khiến anh ta thoạt nhìn nổi bật bất phàm.

Nếu anh ta không lên tiếng, có lẽ đa số người nhìn qua sẽ tưởng lầm anh ta là một cô gái.

Một ông cụ nhà họ Lữ cung kính nói: "Đại nhân, lần này khai quật thật sự là thần khí trấn quốc sao?"

Người trẻ tuổi chẳng buồn liếc ông cụ một cái, nhìn ra phía xa xăm, châm biếm nói: "Mặc kệ khai quật ra cái gì, dân bản xứ các người cũng không có tư cách nhúng chàm thứ xuất hiện nơi này."

"Đại nhân nói phải."

Bị gọi là dân bản xứ, ông cụ họ Lữ cũng không dám nổi giận, ngược lại còn cười xuề xòa.

Mà tư thái người nhà họ Lữ áp thấp như vậy cũng do bất đắc dĩ.

Không lâu trước, thanh niên này bất ngờ xuất hiện, nói nhà họ Lữ là một nhánh con của tổ tiên bọn họ, mà nhà họ Lữ phải gọi cậu ta là lão tổ tông.

Nhà họ Lữ đương nhiên không làm theo, kết quả là vài cao thủ nhà họ Lữ lấy làm tự hào đều bị người này dùng một ngón tay dí chết.

May là đối phương không giết chóc quá nhiều, chỉ truyền cho nhà họ Lữ một bộ Vọng Khí Thuật, nói là muốn tìm người mang đại khí vận gì đó.

Người trẻ tuổi cau mày nói: "Việc ta phân phó các ngươi thế nào rồi?"

Ông cụ rút hai tấm ảnh trong lòng ra.

Có hai tấm ảnh, tấm đầu tiên chụp một thiếu niên, thiếu niên nắm một thanh kiếm tạo hình cổ xưa, đáy mắt nổi lên sấm gió kinh thiên.

Người trẻ tuổi nhìn ảnh chụp, hứng thú lẩm bẩm: "Kinh thiên Phong Lôi Nhãn, thú vị!"

Người trẻ tuổi gật đầu, lật sang tấm ảnh kế tiếp.

Trong ảnh là một cô gái, hai mắt cô gái đỏ tươi, mái tóc màu bạc xinh đẹp, khoác bộ giáp sát người đỏ như máu, tôn lên đường cong khiến người kinh ngạc cảm khái.

Mặc dù chỉ là một tấm ảnh chụp cũng cảm nhận được khí thế sát phạt khiếp người từ trên người cô gái.

Tuy mặt cô bị lụa trắng che khuất, không thấy rõ diện mạo. Nhưng nhìn khí chất này là biết sẽ không xấu đi đâu.

Ấn ký ngọn lửa vàng trên tán người trẻ tuổi thoáng lay động, đáy mắt nóng rực.

"Cô gái này đang ở đâu?" Giọng anh ta có hơi dồn dập.

Ông cụ Lữ kinh ngạc, đây là lần đầu ông ta thấy thanh niên này không thể tự kiềm chế.

"Cô gái này tên là Lạc Huyền Tư, đang ở học viện Tu Hành thành phố B."

Người trẻ tuổi cười ha hả: "Gia tộc hao hết toàn tộc lực đưa ta tới bên này chính là vì đoạt trước tiên cơ."

"Giờ xem ra quyết định của gia tộc cực kỳ anh minh. Chỉ cần được đến cô gái này và Tu La Nhãn trên người cô ta thì phương thiên địa này chắc chắn có một phần của nhà họ Lữ ta."

Người trẻ tuổi lấy ra một thanh kiếm nhỏ chỉ rộng bằng ngón tay, đưa cho ông cụ họ Lữ.

"Giờ ta phải đi học viện, chuyện nơi này các người tự giải quyết đi. Đây là phi kiếm ta ôn dưỡng qua, đối phó đám dân bản xứ kia là thừa sức."

"Phi kiếm." Ông cụ Lữ run tay nhận lấy thanh kiếm nhỏ kia.

Ai chưa từng nghe qua truyền thuyết Kiếm Tiên đâu, ngự kiếm phi hành, tiêu dao thiên địa, lấy đầu địch nhân từ cách xa ngàn dặm, tiêu sái biết nhường nào.

Ông cụ Lữ nắm thanh kiếm nhỏ hơi nặng tay kia, kích động đỏ cả mặt.

Người trẻ tuổi cười nhạo một tiếng: "Dân bản xứ chính là dân bản xứ, tầm mắt hạn hẹp."

"Nếu các người làm tốt chuyện lần này, ta có thể tặng thanh kiếm này cho các người."

Dứt lời, dưới chân người trẻ tuổi xuất hiện một tia sáng, nháy mắt biến mất tại chỗ.

Ông cụ Lữ nắm phi kiếm, cảm nhận lực lượng từ nó tản mát ra, đáy mắt cuồng nhiệt.

"Trọng bảo của Hỏa Diệm Sơn nhất định phải thuộc về nhà họ Lữ chúng ta."

Trên bầu trời, người trẻ tuổi dẫm một thanh trường kiếm màu vàng dưới chân, tốc độ nhanh chóng lao vút đi.

"Chỉ cần có được cô gái kia, lại đào lấy cặp mắt kinh thiên Phong Lôi là nhà họ Lữ ta có thể quật khởi giữa thời loạn này."

Nghĩ đến tương lai oai phong một cõi, cùng ngồi cùng ăn với các vị đại năng, ánh mắt người trẻ tuổi ngày càng bỏng cháy.

Lúc này, trên người anh ta chợt phiêu ra một sợi tơ màu xanh biếc.

Sợi tơ vòng quanh thân thể hắn ta, không ngừng xoay tròn.

Người trẻ tuổi dừng phi kiếm, vẻ mặt vốn kiêu căng trở nên cung kính vô cùng.

Hắn ta nhẹ nhàng vung tay lên, một hồ lô ngọc tinh xảo xuất hiện trong tay hắn.

 

0.06138 sec| 2408.828 kb