Vẻ mặt Lưu Quân bất lực nhìn sang Lý Nguyệt.
Nhìn câu nhắc nhở như đùa kia, Lý Nguyệt tại chỗ phun ra một búng máu.
Lý Nguyệt quyết định, dù sao đại đao cũng sắp bổ lên đầu rồi, là ngựa chết thì trước mắt cứ thấy ngựa sống là chọn thôi!
Khí cơ trên người Lý Nguyệt điên cuồng tuôn vào trong lục lạc, một cơn gió màu xanh lá bay ra từ trong lục lạc, quấn quanh người Lý Nguyệt.
Cảm giác mát mẻ lập tức ập tới, điều này thật sự là thần khí giải nóng mùa hè.
Nhìn xung quanh gió bắt đầu nổi lên, trên mặt Lưu Quân lộ ra nụ cười vui vẻ hô: "Đừng dừng, có hiệu quả rồi."
Lý Nguyệt tuyệt vọng gật đầu, chân khí trên người tuôn vào lục lạc như không cần tiền vậy.
Nhưng mà gió mát bay ra từ trong lục lạc chỉ lớn hơn một chút mà thôi.
Gió mát gợi lên tóc và góc áo Lý Nguyệt, lại khiến cậu ta lúc này thoạt nhìn có loại cảm giác phiêu nhiên xuất trần, tiêu sái vô cùng.
Nhìn bộ dạng của Lý Nguyệt, Lưu Quân mang mặt heo tức chửi ầm lên: "Mẹ nó lúc nào rồi mà còn làm màu."
Lý Nguyệt vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Lưu Quân nói: "Tôi biết làm gì giờ, tôi cũng bất đắc dĩ lắm chứ!"
Sau đó đệ tử trong Sâm La Bàn lại nhận được hai tin tức.
"Đệ tử Lưu Quân bởi vì đoạt tiền, bị tiểu binh nhà mình chém chết, cậu ta thật sự quá vô địch rồi."
"Đệ tử Lý Nguyệt làm màu quá mức, bị tiểu binh nhà mình chém chết, cậu ta thật sự quá vô địch rồi."
Đường giữa.
Hai tổ trưởng núp trong bụi cỏ, triệt để nghệt ra.
Trương mặt rỗ phản ứng kịp, cười ha ha vỗ vai của thiếu niên hàm hậu nói: "Huynh đệ, nén bi thương!"
Mắt thiếu niên hàm hậu giật giật, thật sự muốn đi lên cho con hàng này mấy cú.
Nhưng vào lúc này một tin tức lại truyền vào trong lòng mọi người.
"Đệ tử Ngưu Nhị bởi vì đoạt tiền, bị tiểu binh nhà mình băm thành thịt vụn, cậu ta thật sự quá vô địch rồi."
Thiếu niên hàm hậu vui tươi hớn hở vỗ vai Trương mặt rỗ, nhìn có chút hả hê nói: "Huynh đệ nén bi thương."
Lúc hai người nói chuyện tán gẫu trong bụi cỏ, một giọng nói vang lên trong đầu bọn họ.
"Kiểm tra đến hai người các cậu có hiềm nghi ăn không, các cậu lại là đội trưởng, tội thêm một bậc, gây ra sự kiện tức thời, 'cua đồng chạy mau’, chúc các cậu may mắn."
Hai người liếc nhau, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.
"Rầm rầm!"
Trong bóng tối, nơi đường sông xa xa truyền đến một hồi tiếng nước kịch liệt, một bóng dáng như chiếc xe tải nhỏ vọt về phía hai người còn đang trợn mắt há mồm.
"Ta là một khu cua đồng, ta di chuyển vô cùng lợi hại."
Trong miệng cua đồng lải nhải liên miên, nhưng thân thể lại không hề dừng lại vọt tới hai người, như một chiếc xe tăng hạng nặng, trong lúc chạy chấn cho đại địa đều run rẩy.
"Chia nhau ra, ai bị nhằm vào thì tính là không may." Thiếu niên hàm hậu nói rồi nhanh chân bỏ chạy.
Trương mặt rỗ sửng sốt, mắng to thằng này không có nghĩa khí, mắng xong lại vô cùng lo lắng trốn chạy để khỏi chết mất.
Cua đồng thẳng tắp theo dõi Trương mặt rỗ, không nhanh không chậm dán sau mông hắn.
Trương mặt rỗ vừa chạy, vừa quay đầu lại nhìn, mắng: "Đuổi theo ông đây làm gì vậy? Đuổi con hàng kia kìa! Nó nhiều thịt lắm."
Cua đồng căn bản không phản ứng Trương mặt rỗ, chỉ là trong miệng không ngừng lẩm bẩm số câu khá khó hiểu.
"Ta di chuyển pro, ta thanh tú hơn nhiều người, đại lão lật xe nơi ta nhiều vô số kể..."
Trương mặt rỗ chửi suốt dọc đường, chạy đến sắp nổ cả phổi, nhưng con cua đồng kia vẫn không nhanh không chậm đuổi sau mông cậu.
Dù sao cho dù tốc độ của Trương mặt rỗ rất là nhanh, thể nhưng khoảng cách giữa cậu và cua đồng vẫn luôn giữ vững trong vòng trăm mét.
"Tuy ta thoạt nhìn cồng kềnh, nhưng ta biết công kích, còn có thể di chuyển vòng xoắn..."
Nghe con hàng này nói liên miên cằn nhằn, Trương mặt rỗ tức đến phun ra một búng máu, nhưng mà vẫn cần mạng chứ, thế là dồn hết sức lực lại chạy như phát điên.
"Đội trưởng, anh đang làm gì thế?" Ngưu Nhị đang ở suối cua nước Trương mặt rỗ như bị đốt mông hỏi.
Trương mặt rỗ quay đầu lại, chỉ cua đồng như xe tải nhỏ cách đó không xa, khó thở nói: "Con hàng này như ăn phải thuốc kích dục á, cứ đuổi theo ông đây mãi thôi."
Ngưu Nhị há to miệng, nhanh như chớp chạy không có bóng dáng. Giọng Ngưu Nhị truyền đến từ xa xa, "Đội trưởng bảo trọng, đội trưởng tạm biệt."
Trương mặt rỗ: "Cậu..."
"Ta di chuyển pro..." Giọng cua đồng lại truyền vào trong tai Trương mặt rỗ.
"Pro cái con mẹ mi á, có giỏi thì mi đứng lên múa hát đi!"
Trương mặt rỗ mắng một câu, lại bắt đầu hành trình chạy trối chết.
"Khi ta nghe được yêu cầu của mi, thật ra ta định từ chối rồi, ta suy nghĩ thật lâu, tuy rằng yêu cầu này rất không hợp lý, nhưng ta vẫn quyết định để mi hiểu được bản lĩnh của ta..."
Blah blah blah..., cua đồng không ngừng lẩm bẩm sau lưng Trương mặt rỗ như là máy hát.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo