Thế nhưng trái lại Tiêu Trần lại không có ý ra tay ngăn cản cây gậy màu vàng.
Tiêu Trần không nhận thấy được một tia ác ý, thậm chí từ trên cây gậy vàng toàn là sự vui mừng, giống như đứa trẻ đi lạc tìm được mẹ mình vậy.
Cây gậy sau khi thu nhỏ chỉ dài bằng chiếc đũa ngắn, nó nhảy cẫng hoan hô đi tới bên người Cẩu Đản.
Nó không ngừng xuyên tới xuyên lui bên người Cẩu Đản, bộ dạng rất vui vẻ.
Cẩu Đản dường như cũng cảm nhận được thiện ý của cây gậy vàng, vẻ mặt con bé tò mò xòe bàn tay ra.
Cây gậy nhỏ màu vàng ngoan ngoãn rơi vào lòng bàn tay của Cẩu Đản.
Điều khiến người ta cho dù thế nào cũng không không ngờ được là, Cẩu Đản há miệng cắn một cái lên trên cây gậy.
Tiêu Trần cũng không kịp ngăn cản, động tác của con hàng này thực sự quá nhanh.
Cẩu Đản cắn một cái, sau đó, Cẩu Đản bật khóc.
Cẩu Đản há miệng, một chiếc răng mang máu rơi ra khỏi miệng.
Cẩu Đản khóc tê tâm liệt phế, mà cây gậy vàng bị cắn lại nhảy lên trên vai Cẩu Đản, không ngừng chọc tóc Cẩu Đản, hình như là đang an ủi.
“Ha ha!”
Tiêu Trần rất không phúc hậu bật cười, nhặt chiếc răng rớt trên mặt đất lên.
May mà không phải răng cửa, nếu không một cô nương xinh đẹp như vậy, há miệng lại thiếu mất một cái răng cửa, đó thật đúng là phá hư phong cảnh.
Tiêu Trần cũng không có ý lắp răng về cho Cẩu Đản, để con bé kia nhớ đời, xem sau này còn dám cái gì cũng bỏ vào miệng không.
Tiêu Trần dùng giấy gói kỹ hàm răng nói:
“Cẩu Đản đừng khóc, chờ lát nữa về nhà ném chiếc răng này xuống giường, con sẽ lại mọc ra chiếc răng nữa thôi.”
Cẩu Đản lau nước mắt, nhận chiếc răng của mình, phồng má, cái mũi nhỏ thỉnh thoảng vẫn còn sụt sịt mấy cái.
Tiêu Trần nhìn mà buồn cười, chuẩn bị an ủi con gái của mình, thế nhưng lúc này, một giọng nói nóng nảy từ đằng xa truyền đến.
“Đồ chó hoang, có biết lái xe không hả, lắc đến mức ông đây xém thì ói hết đống cỏ đã ăn ngày hôm qua ra rồi.”
Giọng này hào phóng không kiềm chế được, vô cùng trung khí, như loa công suất lớn, thực sự là người chưa tới tiếng tới trước.
Cùng với giọng nói này xuất hiện, tiếng xe hơi vang rền truyền tới bên này.
Tiêu Trần đưa mắt nhìn qua, suýt chút nữa thì tắc nghẽn cơ tim.
“Con mẹ nó thằng ngốc này tới từ đâu vậy.”
Xa xa một chiếc xe việt dã tạo hình khoa trương gầm thét lao tới cổng học viện.
Trên đỉnh xe việt dã có một người vạm vỡ mặc tây trang, đeo kính râm đang đứng.
Xe việt dã chạy nhanh như bay, đại hán đứng ở trần xe hùng hùng hổ hổ, nhiều lần đều suýt chút nữa bị hất bay ra ngoài.
Thanh Y sửng sốt, sắc mặt kịch biến.
Bởi vì yêu khí tận trời trên người đại hán nọ, so yêu khí mới xuất hiện trong mây sét màu đen còn mạnh hơn không ít.
Loại yêu khí này, phỏng chừng một mình đại hán ở đây đã không có địch thủ.
“Người anh em, đây là yêu quái gì?” Thanh Y bất an hỏi.
Ngọn lửa xanh lam trong mắt Tiêu Trần đột nhiên nhảy lên.
Lúc nhìn về phía đại hán lần nữa, cảnh tượng trong mắt Tiêu Trần đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Ảo ảnh một con mãng ngưu to lớn dựng đứng phía sau đại hán, yêu khí màu đen trên người phóng lên cao.
Tiêu Trần đánh giá thực lực của đại hán, hẳn là Long Môn Cảnh của trung tam cảnh, chính là không kém nhiều lắm với thực lực mặt ngoài của mình bây giờ.
Trên địa cầu ngày nay, loại thực lực này, nếu như cộng thêm thật nhiều thuộc hạ, lật tung Nhân tộc cũng đủ rồi.
Tiêu Trần lắc đầu, cười ha hả nói: “Một con ngưu yêu Long Môn Cảnh mà thôi.”
“Long Môn Cảnh, mà thôi?” Trái tim Thanh Y lỡ nhịp.
Tiêu Trần nhìn Thanh Y, xùy cười nói: “Thế nào, một con yêu quái Long Môn Cảnh chẳng lẽ còn có thể lên trời được?”
Thanh Y ôm ngực mình, “Đại yêu quái Long Môn Cảnh mà còn không thể lên trời, vậy đống cặn bã Đồng Thân Cảnh như bọn họ, có phải chỉ có thể ăn đất không!”
“Két... !”
m thanh chói tai vang lên, chiếc xe việt dã thô lỗ kia driff một cách đẹp mắt, vững vàng đứng trước cửa học viện.
“Ầm!”
Đại hán trên trần xe nhảy xuống, vẻ mặt trang nghiêm ôm quyền với ba người đứng ở cửa trường học.
“Tại hạ...”
“Ọe...” Đại hán vừa há miệng nói hai chữ thì đã nghiêng đầu qua một bên, ói ra.
“Nhị vương, Nhị vương ngài không sao chứ?”
Vài người nhảy xuống xe việt dã, cũng đeo kính râm mặc tây trang.
Mấu chốt nhất là bốn người nhảy xuống xe đều có vẻ ngoài mi thanh mục tú, không biết còn tưởng rằng đây là oppa nhóm nhạc nam nữa!
Đại hán khoát tay ý bảo mình không sao, “Ọe...”
Đại hán lại phun ra một đống mật xanh mật vàng, lúc này mới lau miệng, liếc mắt nhìn mấy người bên cạnh.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Đại hán quay đánh đấm mấy người đấy, “Này thì đứng này, hử? Đại vương đang ở trước mắt, không biết quỳ lạy vấn an à?”
“Phịch, phịch.”
Mấy tiểu yêu bị đánh cho mặt mũi bầm dập, vội vàng quỳ xuống, cao giọng hô to với Cẩu Đản.
“Đại vương uy vũ, Đại vương uy vũ.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo