Vòng xoáy mây đen đè cực thấp, dường như toàn bộ màn trời đều bị đè ép, một sự áp lực khiến linh hồn mọi người đều run rẩy dâng lên trong thiên địa.

Tiêu Trần nhíu mày, thầm nghĩ, “Yêu khí mạnh thật, tìm tới cửa nhanh như vậy sao?”

Tiêu Trần nhìn Cẩu Đản trốn phía sau mình, khẽ vỗ đầu con bé, ý bảo nó đừng khẩn trương.

Vòng xoáy mây đen bắt đầu xoay tròn, từng tia chớp màu đen không ngừng loé lên trong vòng xoáy.

Chính giữa vòng xoáy kia đen nghìn nghịt, như là lỗ đen cắn nuốt vạn vật, hù cho mọi người như nhũn cả chân.

“Xoẹt, xoẹt.”

Tia chớp đen khiến mọi người dựng cả tóc gáy, dường như ngay sau đó tia chớp đen ấy sẽ bổ lên người mình vậy.

Giáo viên học viện phát hiện tình huống không đúng, cả đám đi tới cửa trường học, nhìn tình cảnh như trời phạt trên bầu trời, đều nuốt nước miếng.

“Trước tiên tổ chức học sinh tị nạn.”

Trong học viện thế có chỗ tránh nạn chuyên môn, đều được xây dựa trên tiêu chuẩn phòng hạch.

Thanh Y nói với các giáo viên, rồi đi đến bên người Tiêu Trần.

Cảm thụ được yên khí khổng lồ tràn ngập trong không khí, lòng Thanh Y trực tiếp nguội lạnh một nửa.

Đây là lần đầu thấy được yêu khí mạnh mẽ như vậy, cái này vốn là sự tồn tại không phải bọn họ có thể chống đỡ được.

“Người anh em, đây là yêu vật gì vậy, tại sao lại có yêu khí khổng lồ như vậy được?”

Thanh Y nhìn Tiêu Trần bình chân như vại, trong lòng yên ổn hơn không ít.

Tiêu Trần liếc xéo Thanh Y, tức giận nói:

“Anh bị điên à! Chính chủ còn chưa hiện thân, sao mà tôi biết là cái thứ gì được.”

Thanh Y: “Ặc...”

“Đì đùng!”

Lúc này từng đợt tiếng sấm đì đùng vang lên trong thiên địa, cả vùng tựa hồ đều run rẩy.

Tia chớp đen chợt sáng chợt tắt trong vòng xoáy mây đen, cảnh đại yêu lâm thế này khiến mọi người chấn động đến trong lòng phát lạnh.

“Cao thủ đại ca, cao thủ đại ca, cứu mạng với!”

Đám học viên bị trói trên cây cột gào khóc thảm thiết, bọn họ nghĩ ngay sau đó mình cũng sẽ bị tia chớp đen nọ đánh thành thịt khô.

“Kêu nữa, tôi ném các cậu vào trong mây sét cho bị đánh bây giờ.”

Tiêu Trần hung tợn nói một câu, mọi người ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

” Đì đùng!”

Tiếng sấm càng ngày càng vang, càng ngày càng dày đặc.

Một cây gậy lớn màu vàng thò ra từ chính giữa vòng xoáy mây đen.

Cây gậy lớn màu vàng lóe lên ánh vàng, thần uy quá lớn, trực tiếp lấn át tia chớp đen.

Thanh Y ngẩn người, lấy ra một quyển sách nhỏ ố vàng từ trong lòng mình, nhanh chóng lật đến một tờ trong đó.

Trên trang sách ấy vẽ một cây gậy lớn, dưới cây gậy dưới có chữ viết giải thích rõ.

“Gậy Kim Cô, binh khí tùy thân của Yêu Vương Tề Thiên Đại Thánh.”

Một câu giải thích rất đơn giản, thế nhưng chỉ vậy thôi cũng đã đủ rồi.

Cái tên Tề Thiên Đại Thánh có ai không biết, có ai không hiểu.

Thanh Y xoa mồ hôi trán, so sánh hoa văn mấy chỗ của cây trên không trung cùng với cây trong sách.

Mãi xác nhận qua lại, Thanh Y nuốt nước miếng nói: “Gậy Kim Cô.”

Tiêu Trần thích thú đánh giá cây gậy lớn kia.

Đại danh của Tề Thiên Đại Thánh có ai mà không biết, có thể nói là mọi người trong Trung Quốc đều biết.

Nước ngoài có các loại siêu nhân anh hùng hư cấu như Batman, Spider Man, siêu nhân loại vân vân.

Thế nhưng Trung Quốc lại gần như không có nhân vật anh hùng như vậy, duy nhất một Tề Thiên Đại Thánh cũng có thể tính là siêu nhân anh hùng trong lòng tất cả đứa bé rồi.

Khi truyền thuyết biến thành sự thật, mọi người sẽ phát hiện, thứ anh hùng trong lòng mình có thể mang tới chỉ có sợ hãi.

Cẩu Đản lau nước bọt nơi khóe miệng, lại kéo góc áo của Tiêu Trần.

“Ba, con muốn ăn kẹo que kia.” Giọng mềm mại của Cẩu Đản vang lên bên tai Tiêu Trần.

Tiêu Trần suýt nữa thì phun ra một búng máu: “Kẹo que ở đâu ra?”

Theo ánh mắt của Cẩu Đản, nhìn lên bầu trời.

Lúc này gậy Kim Cô đã lộ ra không ít độ dài, cộng thêm mây sét đen không ngừng xoay tròn, bộ dạng như vậy nhìn qua thật giống như một cây lollipop cực lớn.

Tiêu Trần vỗ đầu của Cẩu Đản, ngữ trọng tâm trường nói: “Cẩu Đản à, cây lollipop này chúng ta không ăn được đâu! Chờ về nhà kêu bà làm sườn xào chua ngọt cho con được không?”

Cẩu Đản lau nước miếng, vui vẻ gật đầu.

Cẩu Đản có điểm này tốt, tuy rằng tham ăn, nhưng vô cùng nghe lời.

Cây cột như cột trụ trời lớn trên bầu trời rốt cuộc lộ ra toàn cảnh.

Cây gậy dài đến trăm trượng kia tỏa ra ánh sáng màu vàng, chiếu rực nơi này.

Rõ ràng mang theo yêu khí kinh thiên, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác thần thánh bất khả xâm phạm.

Phần đỉnh cây gậy vàng không ngừng cong, điểm điểm về bốn phía, dường như đang tìm kiếm cái gì.

Cho đến khi điểm về phía của Tiêu Trần, cây gậy vàng đột nhiên bật thẳng, sau đó nhanh chóng thu nhỏ lại, phóng thẳng về phía Cẩu Đản.

Nhìn cây gậy Kim Cô nhanh chóng lao tới gần, trái tim Thanh Y đều sắp nhảy tới cổ họng.

 

0.14079 sec| 2416.289 kb