"Không phải tộc ta tất có dị tâm. Thần tộc vốn không coi Nhân tộc là minh hữu, bọn họ chỉ coi loài người như chó nuôi trong nhà thôi."

Ngưu Thông Thiên càng nói càng kích động, thật sự hận không thể đi lên gõ tỉnh Thanh Y Hậu.

Thanh Y Hậu bị ngôn từ trái ngược này đánh cho ngây người tại trận, chỉ có thể lầu bầu: "Thần cũng từng là người, người là thần tương lai, người và thần chẳng lẽ không phải một nhà?"

Nghe lời này, ngay cả Tiêu Trần đi tuốt đằng trước cũng cười thành tiếng.

"Nói cái mẹ gì đấy? Hai chủng tộc khác nhau hoàn toàn thôi mà. Còn cái gì thần từng là người, người sẽ thành thần. Đầu óc ngấm nước à?"

Lời này trực tiếp đánh cho thế giới quan niệm Thanh Y Hậu quen biết nát bấy.

Ai cũng từng nghe chuyện thần thoại.

Kể rằng trên trời có thần tiên, bọn họ ở trong thần điện hoa lệ, hưởng thụ thế nhân cung phụng. Cùng với đó, các thần tiên cũng sẽ che chở tín đồ ngoan đạo của mình.

Thanh Y Hậu thì thảo: "Nhưng từ nhỏ chúng ta đã được dạy bảo rằng thần tiên sẽ che chở tín đồ thành tâm, thần tiên đều yêu con người. Còn có rất nhiều chuyện xưa nói về việc người phàm thành tiên."

Ngưu Thông Thiên cười lạnh: "Đương nhiên đám lông chim kia phải vẽ cho các người một cái bánh loại lớn rồi. Bằng không làm sao các người có thể khăng khăng một mực làm việc cho bọn họ."

Tiêu Trần cũng không có tâm trạng nghe hai vị này tranh luận ở đây.

"Tiểu Ngưu Ngưu, ông có biết sau khi linh khí thiên địa khô kiệt, các đại năng đi nơi nào không?"

Ngưu Thông Thiên lắc đầu: "Lúc ta tỉnh lại thì linh khí đã khôi phục rồi, cũng không rõ trung gian phát sinh chuyện gì.

Nhưng Yêu vương có để lại chút ít manh mối. Sau khi linh khí thiên địa khô kiệt, tất cả đại năng có năng lực rời đi đều hướng về một địa phương gọi là ‘Nơi Không Thể Biết’."

Tiêu Trần câu được câu không hỏi thăm, cũng không đạt được bao nhiêu tin tức hữu dụng. Thứ duy nhất khiến hắn hứng thú chính là ‘Nơi Không Thể Biết’ kia.

Trật tự trong học viện đã khôi phục bình thường, mấy người Tiêu Trần cùng đi vào lớp học.

Ngưu Thông Thiên hứng thú nhìn rất là cảm thấy hứng thú đích nhìn thấy bầu trời đích La Bàn Rừng Rậm.

Sau khi nghe Tiêu Trần thuyết minh tác dụng của La Bàn Rừng Rậm, lão càng khiếp sợ như gặp người trời.

Thấy Ngưu Thông Thiên bao đầu như mũ trùm Safa của Ấn Độ, chúng học sinh có hơi buồn cười, nhưng vẫn nơm nớp lo sợ.

"Tổ ba tổ bốn, cút vào cho tôi."

Tiêu Trần nói xong đặt mông nằm ườn trên ghế. Cẩu Đản ngồi bên người Tiêu Trần liếm kẹo que, đồng thời cảnh giác nhìn chằm chằm Ngưu Thông Thiên.

Trông như sợ Ngưu Thông Thiên lừa kẹo của mình vậy.

Ngưu Thông Thiên vô tội tìm một cái ghế ngồi ở một bên khác Tiêu Trần.

"Ngưu Thông Thiên, muốn kết minh với Thanh Y Hậu không."

Tiêu Trần nằm trên ghế hỏi.

Ngưu Thông Thiên khinh thường: "Thôi đi, chẳng nhẽ cậu không biết đức hạnh Nhân tộc các cậu thế nào à? Cả ngày lục đục với nhau thì thôi đi, lại còn tín ngưỡng Thần tộc, kết minh thế nào chứ? Lấy cái gì mà kết?"

"Bây giờ Yêu tộc các ông có gì hơn Nhân tộc đâu. Đều anh chẳng ra anh, em không ra em thôi. Ghé vào cùng một chỗ cũng được."

Tiêu Trần lại nhìn Thanh Y Hậu: "Tôi lại không bảo ông kết minh với Nhân tộc, chỉ bảo Thanh Y Hậu đại diện cho Hoa Hạ kết minh với ông thôi."

Thanh Y Hậu nghe xong, lập tức hiểu ý tứ của Tiêu Trần.

Dùng danh nghĩa Hoa Hạ kết minh với Yêu tộc do Ngưu Thông Thiên đại diện nghĩa là chỉ tượng trưng cho quốc gia, không liên lụy tới các đại gia tộc. Đây là một đề nghị không tồi.

Ngưu Thông Thiên sờ sờ gáy: "Cha Đại Vương, như thế có gì khác nhau à?"

Tiêu Trần vừa triển lộ thực lực đã chinh phục Ngưu Thông Thiên. Yêu tộc coi trọng thực lực làm đầu, không có bao nhiêu tâm tư gian giảo.

Bây giờ Ngưu Thông Thiên cũng thay đổi cả xưng hô với Tiêu Trần luôn.

Tiêu Trần nhìn phiên bản người thật PK trên La Bàn Rừng Rậm, không chút để ý nói: "Khác nhau cái rắm. Tự đi mà nghĩ. Ông muốn kết thì kết, không kết thì cút."

Ngưu Thông Thiên bị nghẹn suýt không thở nổi.

Thanh Y Hậu đúng lúc giải vây: "Đương nhiên là có khác nhau, đi thôi anh Ngưu, chúng ta từ từ nói chuyện."

Thanh Y Hậu cảm kích nhìn thoáng qua Tiêu Trần, không nhịn được âm thầm cảm thán trong lòng, người anh em nhỏ đúng là dụng tâm lương khổ vì Hoa Hạ ta!

Nếu Thanh Y Hậu biết ý tưởng kết minh chỉ là do Tiêu Trần nhàn quá khoogn có việc gì làm sinh ra nông nổi thì không biết sẽ nghĩ thế nào.

Ngưu Thông Thiên nhìn Cẩu Đản đang liếm kẹo que bên kia, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, đi theo Thanh Y Hậu rời đi.

Tiêu Trần hớn hở xem truyền hình trực tiếp PK người thật, lại luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì.

"Nhìn kìa, nhìn kìa, Mễ Tuyết bị tiểu binh đối diện cướp đi rồi. Định bắt người ta về làm phu nhân áp trại à?"

 

0.33050 sec| 2407.813 kb