Thiếu niên hàm hậu xoa tay hậm hực, không biết phải phản bác thế nào.
Tiêu Trần vỗ tay một cái, từng đợt tử khí đột nhiên chui ra từ trong cơ thể, trói chặt mười người này lại.
Bọn họ luống cuống, bởi vì sau khi bị hắc khí quỷ dị này trói chặt, bọn họ phát hiện khí cơ của bản thân thế mà lại không thể vận hành, bọn họ thành thịt béo nằm trên thớt.
“Tôi... tôi... tôi không phục.” Trương mặt rỗ lắp bắp, hét lên mặc dù không tự tin lắm.
Trương mặt rỗ vừa hét lên, ngược lại thật sự còn có hai, ba người phụ họa.
Chỉ là giọng của bọn họ đều hơi nhỏ, có vẻ không đủ tự tin.
Những học viên đã từng quen biết Tiêu Trần còn lại, vẻ mặt sùng bái nhìn mấy người kia, biểu cảm trên mặt rõ ràng viết bốn chữ, dũng khí đáng khen.
Tiêu Trần giơ nắm tay lên, đánh cho những người kia một trận.
“Không phục, không phục thì câm cho ông.”
Sau khi đánh mấy người thành đầu heo, Tiêu Trần để lại một câu nói, “Tổ ba tổ bốn, chuẩn bị một chút, chờ tôi treo bọn họ lên thì đến phiên mấy người đi chơi game rồi.”
Người của hai tổ bị điểm danh, đều nhìn thấy sự bất an sâu đậm từ trong mắt đối phương, kết quả này đúng là có hơi thảm.
Nói xong Tiêu Trần vui vẻ gọi Cẩu Đản đang đứng bên cạnh chăm chú ăn bánh bích quy, kéo mấy người đi về phía cửa trường học.
Mà mấy tên bị đánh thành đầu heo thì nằm thẳng cẳng trên mặt đất, bị Tiêu Trần kéo đi giống như kéo chó chết.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Lúc xuống lầu lại khổ cho mấy người bọn họ, đầu không ngừng va đập trên cầu thang, khiến đầu của bọn họ càng lúc càng giống đầu heo.
“Hu hu~ mẹ, mẹ ơi con muốn về nhà, con muốn về nhà!”
Trương mặt rỗ khóc giống như đứa bé, ở trong Sâm La Bàn bị cua sông tra tấn về cả tinh thần và thể xác, hiện tại lại phải bị thêm một lần.
Trên đầu truyền tới cơn đau nhức khiến cậu sống không còn gì luyến tiếc.
“Đồ bạo quân nhà ngươi, kẻ độc tài…Ầm! Ầm! Ui cha! !!...”
“Tôi không phục, tôi không phục, những quái vật kia vốn chúng tôi không thể đối kháng, dựa vào cái gì nghiêm phạt… Ầm! Ầm! Ui da! !! Đau...”
Mấy người hô to gọi nhỏ, thế nhưng Tiêu Trần lại như không nghe thấy, lôi kéo mấy người vui vẻ đi về phía cửa.
Lúc này đúng là thời điểm tan học, từng tầng học sinh cùng theo phía sau bọn họ xem náo nhiệt.
“Trời đựu, bố vợ tao đúng là trâu bò, trị cho lớp một cấp Thiên dễ bảo.”
“Cái gì mà bố vợ mày, cái thứ không biết xấu hổ này.”
“Gì không phục à? Solo không!”
“Chơi luôn! Tao lại sợ quá cơ.”
Trong quần chúng ăn dưa vây xem bạo phát sự rối loạn không nhỏ, thế nhưng điều này cũng không thể dập tắt cơn hóng chuyện của mọi người.
Tiêu Trần đi chậm rì rì, như là tản bộ.
Mười người bị tử khí trói, giống như con khỉ trong vườn thú bị người tham quan.
Chỉ có thể mặc cho quần chúng ăn dưa chỉ trỏ, mà điều bọn họ có thể làm cũng chỉ là trơ mắt nhìn.
“Mặt mũi này rốt cuộc ném đến nhà bà ngoại rồi!”
Ở cổng trường học có một dãy cây cột thô lớn màu đen.
Nhìn những cây cột này, cuối cùng các học viên cũng hiểu rõ treo lên trong miệng Tiêu Trần là có ý gì.
“Cao thủ đại ca, chuyện gì cũng từ từ, chúng ta có thể đổi phương thức khác không.”
Tiêu Trần gật đầu: “Có thể, tôi treo các cậu lên đường dành riêng cho người đi bộ, chơi không?”
“Ờm… hờ hờ, hờ hờ, phong thuỷ ở đây thật không tệ, tôi rất thích ở đây.”
Tiêu Trần liếc mắt, rống lên một tiếng:
“Mẹ mày!”
...
Mười người chỉnh chỉnh tề tề bị tử khí cột vào trên cây cột.
Thảm nhất vẫn là hai vị đội trưởng, bởi vì Tiêu Trần cột hai người bọn họ lên cây cột cao hơn không ít.
Điều này làm cho hai bọn họ nhìn qua không giống với người thường, có cảm giác như hạc đứng trong bầy gà.
Liếc mắt nhìn lại, mọi người nhất định sẽ vô thức tập trung ánh nhìn lên hai người bọn họ.
“Đây là muốn phơi nắng thành thịt khô à!”
“Bàng ca quá trâu, loại thao tác như kiểu này, cũng chỉ có Bàng ca làm được.”
“Mày hiểu cái chim á, cái này kêu là, trời giáng đại nhậm tại tư nhân cũng, trước phải làm khổ tâm trí của hắn, làm đói da thịt của hắn, hành gân cốt của hắn...”
Mọi người thấy học viên bị trói ở trên cây cột, nghị luận ầm ĩ.
Sau khi cột chắc mọi người, Tiêu Trần vui vẻ phủi tay nói: “Cứ treo vậy đi ha, đợi ngày mai tôi tới trường, thì thả cho các cậu xuống.”
Tiêu Trần nói xong định rời khỏi, Trương mặt rỗ mặt đầy nước mũi nước mắt hét lên: “Cao thủ đại ca.”
“Hử?” Tiêu Trần quay đầu lại nhìn con hàng này.
Trương mặt rỗ nhìn khuôn mặt mang theo nụ cười ‘thiện ý’, khẽ run rẩy quên hết điều mình muốn nói.
“Có việc?” Tiêu Trần không có ý tốt hỏi.
“Tôi… tôi... tôi đói bụng.” Cuối cùng Trương mặt rỗ cuối viện cái cớ siêu nát.
“Đồ điên.” Tiêu Trần mắng một tiếng.
Ngay lúc Tiêu Trần muốn trở về phòng học, trong thiên địa đột nhiên phong vân biến sắc.
Bầu trời đột nhiên tối sầm, một vòng xoáy mây đen hình thành nhanh chóng trên cửa học viện.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo