Hậu Khanh nhíu mày thật chặt, trong lòng rất là nghi hoặc.

Hiện tại linh khí vừa sống lại, vẫn nuôi không ra cao thủ như cậu ta.

Ở đây lại có ý chí Đại Đế che chở, cậu ta cũng không thể đến từ giới tu hành khác được.

“Cậu rốt cuộc đến từ đâu.”

Hậu Khanh lắc đầu, thân hình dần dần biến mất.

“Ầm!”

Một cái thân hình cường tráng đột nhiên xuất hiện trước mặt Hậu Khanh.

“Này bạn cũ, nhiều năm rồi không gặp, không chào hỏi một tiếng mà đã đi rồi sao?”

Hậu Khanh nghe tiếng nói quen thuộc này, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Xi Vưu, cậu xui xẻo cả đời, lần này thế mà lại trúng vận khí lớn như vậy.”

Thân hình cường tráng bao phủ ở trong sương đen, khiến người ta thấy không rõ toàn cảnh.

Một cánh tay đen đầy hình xăm quỷ dị vươn ra khỏi sương đen: “Theo tôi đi, lần này không ai có thể ngăn cản tôi!”

Hậu Khanh lắc đầu, thân hình dần dần biến mất.

Mắt thấy bóng dáng Hậu Khanh sẽ hoàn toàn biến mất, một thanh đao dài đột nhiên xuất hiện trong tay khói đen duỗi ra ở đằng kia.

Trường đao phát ra tiếng kêu rên chói tai, giống như ác ma bên trong Cửu U leo ra.

"Hổ Phách đao."

Hậu Khanh khẽ mỉm cười nói: "Anh vẫn không thay đổi chút nào, người mà anh không thể dùng, anh tình nguyện giết chết, cũng không để cho chạy."

Kẻ nắm trường đao trong tay nổi gân xanh, đúng là vẫn không xuất thủ.

Bóng dáng Hậu Khanh triệt để biến mất, âm thanh của Hậu Khanh hư vô mờ mịt truyền đến.

"Yên tâm tranh đi, lần này anh có thể sẽ đi đến độ cao trước nay chưa từng có."

Nhưng vào lúc này một bóng dáng mập mạp xuất hiện trong khói đen, ôm bắp đùi Xi Vưu.

"Hu hu hu”

Tiếng Xi Vưu tức giận gào thét vang lên trong thiên địa, "Đừng mẹ nó ôm bắp đùi ta."

...

Trên bầu trời.

Một bóng người mang theo một hỏa xà, vạch phá chân trời, giống như giống như sao băng đáp tới mặt đất.

"Rầm!"

Bóng người này ầm ầm nện bên trong Phượng Hoàng sơn, đỉnh núi Phượng Hoàng sơn không tính là cao lớn, bị bóng người này nện ầm ầm vỡ vụn.

Sóng xung kích mãnh liệt bao phủ trọn Phượng Hoàng sơn, mặt đất bị nhấc lên, từng đợt cuồng phong cuốn lên rất nhiều đá vụn, toàn bộ Phượng Hoàng sơn là một đống bừa bộn.

Ngay sau đó một bóng người khác rơi vào Phượng Hoàng sơn.

"Ha ha ha! Đầu của anh không sắt thép như trong tưởng tượng nhỉ."

Tiếng cười vui vẻ của Tiêu Trần vang lên tại Phượng Hoàng sơn.

Đi vào đỉnh núi gần đó, nhìn Ngưu Thông Thiên đập vào trong núi, Tiêu Trần che con mắt.

"Quá đậu xanh rau má là thảm rồi."

Lúc này quả thực Ngưu Thông Thiên có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung.

Cả người âu phục mới tinh trở thành từng miếng vụn vải nát bét, trên đầu đầy máu tươi.

Máu tươi trên đầu chảy xuống, hỗn hợp máu tươi có bùn đất trên mặt, nhuộm cả cái mặt thành màu sắc rực rỡ.

Ngưu Thông Thiên choáng váng đầu, hình như rất là khó chịu.

"Ọe..."

Ngưu Thông Thiên nhổ ra một miệng lớn đồ vật màu xanh lá.

Biểu hiện này hoàn toàn là do di chứng não chấn động!

Một tay Tiêu Trần rút lấy Ngưu Thông Thiên trong núi ra, kéo chân của hắn ta đi đến phía học viện.

"Cậu nhìn hình dạng này của cậu đi."

"Hôm nay tôi chỉ dùng ba phần công lực, cậu đã bị đánh thành như vậy, nếu tôi dùng toàn lực, cậu đã sớm đi gặp Mark rồi."

"Tính bướng bỉnh của cậu phải được sửa, bằng không thì về sau làm sao hỗ trợ Cẩu Đản nhà ta."

Tiêu Trần như một kẻ lắm lời, cặn dặn liên miên cằn nhằn.

Ngưu Thông Thiên bị bắt như một con chó chết, hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng gì.

Chỉ có đôi khi Tiêu Trần đâm chọt chỗ đau của hắn ta, thân thể Ngưu Thông Thiên mới có thể run rẩy vài cái.

Tiêu Trần tùy tiện tìm sông nhỏ, giống như là thịt dê nướng, ném Ngưu Thông Thiên vào bên trong tùy tiện rửa vài cái.

Ngưu Thông Thiên bị nước sông làm đau đớn, thanh tỉnh không ít.

Tiêu Trần nhìn đầu Ngưu Thông Thiên đầy miệng vết thương khủng bố nói: "Xử lý một đầu vết thương của cậu một phát, đừng dọa Cẩu Đản nhà ta."

Nửa giờ sau, Ngưu Thông Thiên một thân âu phục mới tinh, trên đầu bọc như một cái bánh chưng, ỉu xìu xuất hiện tại cửa học viện.

Ngưu Thông Thiên xuất hiện, dọa các vị thầy giáo canh giữ ở cửa học viện run rẩy một hồi.

"Tiêu Trần đâu rồi, vì sao không thấy bóng dáng Tiêu Trần?"

Vẻ mặt các vị thầy giáo tuyệt vọng, Ngưu Thông Thiên xuất hiện, nhưng Tiêu Trần lại không xuất hiện, vậy có phải là ý nghĩa Tiêu Trần thất bại hay không.

Sắc mặt Thanh Y trắng bệch, truyền âm cho các thầy giáo, làm chuẩn bị chiến đấu.

Mỗi một thầy giáo sợ hãi vô cùng, đại chiến với đầu ngưu, đó là chê sống quá lâu rồi sao?

Ngoài dự liệu của mọi người chính là, Ngưu Thông Thiên cũng không xuất thủ với bọn họ, trái lại tức giận ngồi dưới đất, phát hờn dỗi.

"Nhị vương uy vũ, Nhị vương uy vũ."

Mấy tiểu yêu nhìn thấy Ngưu Thông Thiên, đều thần sắc hưng phấn bắt đầu tâng bốc.

 

0.13733 sec| 2409.148 kb