Cơ bắp trên mặt Lưu Quân giật giật, trong lòng mắng to, “Con mẹ nó mày mới là người đầu heo, cả nhà mày là người đầu heo.”
“Bộp.”
Trên vai Lưu Quân bị hung hăng đánh một cái, một giọng nói cởi mở vang lên: “Người đầu heo, đi theo lão tử, lão tử bảo vệ mạng đầu heo của cậu.”
“Phụt!”
Lưu Quân phun một ngụm máu, thiếu chút nữa qua đời tại chỗ.
Nhưng cảnh giới mà cậu ta gặp, hai tên phổ thông vẫn tốt hơn rất nhiều, ít nhất không bị đánh, cũng không bị trở thành bia ngắm.
Hai bên đường trên gặp nhau.
Lưu Quân nhìn trong đội ngũ đối diện, tên nhóc đầu sưng như heo, trên mũi còn treo hai dòng máu, lại phun thêm một ngụm máu.
Tiểu binh Giáp bên xanh nhìn trong đội ngũ đối phương, tên nào kia không phân biệt được mặt mũi, vừa chắp tay: “Ah! Mấy người cũng có người đầu heo, thất kính thất kính.”
Tiểu binh Giáp bên đỏ trả lễ: “Không thể tin được mấy người cũng có một người đầu heo, thật sự hữu duyên, đã hữu duyên như thế này, hôm nào chúng ta lại tái chiến có được không.”
Tiểu binh Giáp bên xanh: “Cũng đang có ý này.”
Nói xong tiểu binh hai phe thế mà lại ngồi cùng một chỗ, trò chuyện giết thời gian.
Lưu Quân nhìn đường giữa là thiên lôi cuồn cuộn, “Cái này đệch mợ là chiến trường đó! Mấy người dám làm ông nội luôn hả!”
Thừa dịp mấy tên binh lính nói chuyện phiếm, “người đầu heo” hai phe, thừa cơ chui ra khỏi bụi cỏ.
“Cmn, mày là ai?” “Tôi là Lưu Quân, cậu là ai?”
“Cmn, tao là Ngưu Nhị.”
Lưu Quân: “Làm sao cậu cũng bị đánh thành như vậy?”
Ngưu Nhị: “Đừng nói nữa, tao chỉ khen cô gái bán đồ kia một câu thật xinh đẹp, nàng ta đã nói tao là dê xồm, không phân tốt xấu mà đánh tao thành như vậy.”
Ngưu Nhị nói xong, trong mắt còn có nước.
Lưu Quân nghĩ đến tao ngộ của mình, không chỉ bị đánh thành đầu heo, còn bị tiểu binh xem là người đầu heo, trong mắt không khỏi cũng có nước mắt.
“Hu hu!” hai người ôm đầu khóc rống, một đôi anh không ra anh, em không ra em.
Hai người khóc xong, lại lấy thuốc lá ra, ngồi trong bụi cỏ phun mây nhả khói.
“Keng.”
Lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên trong lòng hai người.
“Kiểm tra đo lường được hai người các ngươi có hiềm nghi đi đánh xì dầu (* đánh đấm giả bộ cho có khí thế), phát động sự kiện lập tức.” Vẻ mặt hai người mơ màng.
Lúc này tiểu binh Giáp bên xanh ngồi bên ngoài bụi cỏ nói chuyện phiếm: “Chúng tôi trở về như vậy, chẳng có chút thương vong nào cũng không dễ báo cáo kết quả công tác!”
Tiểu binh Giáp bên đỏ gật gật đầu: “Cũng thế, bằng không thì để cho hai vị người đầu heo nhất quyết sống mái một phen, chúng ta trở về cũng dễ bàn giao.”
Hai người ngồi xổm trong bụi cỏ nghe thế, khẽ run rẩy, ngay cả thuốc lá trên tay cũng rơi trên mặt đất.
Hai người liếc nhau, đều nhìn thấy tuyệt vọng thật sâu trong mắt đối phương.
Bọn người kia lấy danh tiếng là lính quèn, kỳ thật sức chiến đấu khủng bố đến cực điểm, căn bản bọn họ không thể chống lại đấy.
Hai người "Người đầu heo" bọn họ, trong tay đám binh lính này, còn không phải rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn, thích tròn ra tròn thích dẹp thì dẹp à.
Hai bàn tay lớn bắt hai người trong bụi cỏ ra.
Tiểu binh Giáp bên xanh vỗ vỗ bả vai Lưu Quân, đưa đao trong tay cho cậu ta, nói lời thấm thía: "Huynh đệ, dù sao cậu cũng đã lớn thành như vậy rồi, đời này không có gì trông cậy vào được, không bằng cống hiến chút xíu cho mấy anh giai đi."
Nói xong xách Lưu Quân đi vào đường lớn ở giữa.
Trên cơ bản, Ngưu Nhị cũng gặp phải tao ngộ giống như vậy, hai người đầy nước mắt, "Cái này con mẹ nó là tạo nghiệp gì rồi!"
Lưu Quân nắm thanh đại đao kia, một nhóm tin tức tràn vào trong đầu.
"Đại Khảm Đao vô địch, chế tạo từ Cửu Thiên Huyền Thiết, trảm đinh chặt sắt, cực bén, một đao một bạn nhỏ."
Lưu Quân muốn phun máu tại chỗ.
Một thanh đao của một tên tiểu binh, lại làm bằng Cửu Thiên Huyền Thiết mà thành, đây là chơi game à? Đây là bị game chơi!
"Tới tới tới, mở một bàn nhỏ."
Mấy tên binh lính lại còn đánh bạc, hoàn toàn không có để cảm nhận của hai vị "Người đầu heo" vào mắt.
"Người đầu heo bên chúng tôi, vừa nhìn là thấy thân hình linh hoạt, nếu như chọn phương thức hit and run, trận chiến này sẽ tất thắng."
"Tôi xem trọng thằng kia, mua người đầu heo cao gầy thắng, năm mươi lượng."
Tiểu binh Giáp bên xanh khí phách ném ra một túi tiền nhỏ.
Tiểu binh Giáp bên đỏ cũng không chịu yếu thế ném ra một túi tiền nhỏ, không cam lòng yếu thế mà nói.
"Đệch mợ chứ! Người đầu heo bên chúng tôi thoạt nhìn huyết thống thuần khiết hơn, nhìn xem thân thể to lớn vuông vắn, nhìn mũi to Khổng Tử kìa, dáng người kìa, tôi xem trọng cậu ta, năm mươi lượng."
Dần dần ngo ngoe một đám binh lính cũng đặt tiền xong.
Đáng thương hai vị "người đầu heo", toàn bộ quá trình mắt thấy mình bị trở thành tiền đặt cược,
Lại bất lực.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo