Lúc này Lưu Quân đột nhiên phát hiện, những tiền trong những cái túi kia rõ ràng toát ra từng đợt hào quang màu vàng.
Nhìn tiền trong những cái túi kia, một hàng chữ xuất hiện trong lòng.
"Bạc! Bạc trắng bóng, quân đại gian ác."
"Phụt!"
Lần này hai người đầu heo phun máu, con mẹ nó, lời giới thiệu tươi mát thoát tục như thế là xảy ra chuyện gì.
"Ài, anh xem hai tên này còn chưa bắt đầu đánh đây này! Sao lại bắt đầu hộc máu?"
"Ừm... Anh không hiểu, đây là lễ nghi giữa người đầu heo."
Hai vị người đầu heo: "Ai tin tà thuyết của mi, nhà mi dùng chào hỏi thổ huyết làm hiệu à!"
"Đấu võ, đấu võ, đừng nói nhiều!"
Lưu Quân và Ngưu Nhị đối mắt thần thông, hai người bất động thanh sắc gật đầu.
"Binh binh bốp bốp." Hai người đánh đến là đao phong bay loạn, tia lửa bay tán loạn, nói là hai người mày một chiêu tao một chiêu mà đánh cũng không quá.
"Chém nó đi, chọc lưỡi đao lên đi, ngu xuẩn!"
"Tấn công phần dưới của nó, phần dưới, đệch mợ đó là phần giữa."
Nhìn hai người đầu heo đánh đến náo nhiệt, mấy tên binh lính ở một bên động viên cố gắng lên, thỉnh thoảng còn hổn hển nhớn nhác chỉ điểm một phen.
Hai người càng đánh càng hăng, không ai phát hiện lúc này bọn họ cách chút tiền càng ngày càng gần.
"Hự... !"
Hai người ra một quyền cho đối phương, cùng lúc đảo hướng đến những cái túi đựng tiền.
"Tốt!" Nhóm binh lính vỗ tay vỗ tay.
Hai người té trên mặt đất, nhìn nhau gật đầu.
Lúc này một người ôm mấy túi tiền nhỏ, hai người đột nhiên nhảy lên chạy tới chỗ nước suối.
"Đệch con mợ cả nhà mấy người."
Lưu Quân vẫn không quên quay đầu lại mắng một câu.
Dưới chân hai người như bay, giống như liều mạng, điên cuồng chạy thục mạng.
Mấy tên tiểu binh đằng sau giơ dao bầu lớn, chửi cha chửi mẹ chạy đuổi theo.
…
Hai tổ hai đường trên và giữa đều là một bộ vô cùng thê thảm, nhưng đường dưới lại là một cảnh tượng khác.
Hai người Vương Long Triệu Thanh Liên đi theo mấy vị tiểu binh mà hãi hùng khiếp vía đi đường dưới.
Đối với mấy vị tiểu binh nói chuyện trời đất, cũng không nói xấu gì.
Vương Long chúng ta không nói, một tháo hán tử.
Triệu Thanh Liên lại là một đứa con gái, hơn nữa tướng mạo dáng người cũng không tệ lắm.
Triệu Thanh Liên đi theo Vương Long, có chút không biết làm sao nói: "Vương Long, tôi cần phải làm những gì?"
Vương Long vẫn còn khá điềm tĩnh, suy nghĩ một chút nói: "Công pháp của cô vốn là có hiệu quả trị liệu tốt, cô hãy phụ trợ tôi đi, tương đương với nhân vật quân y."
Mấy tiểu binh nói chuyện phiếm đánh rắm, nghe thấy lời Vương Long nói đều mắt sáng ngời.
Tiểu binh Giáp khiêng đại đao mỏng đi tới trước mặt hai người.
"Bộp bộp bộp!"
Tiểu binh vỗ ngực nổ rung trời, hào khí nói: "Em gái à, chờ lát nữa em đứng cuối cùng, các anh bảo vệ em không chút thương tổn."
Mấy tiểu binh khác cũng phụ họa một hồi.
Nếu như để người ở đường trên và giữa nghe được, đoán chừng sẽ rơi lệ đầy mặt, cái này con mẹ nó đúng là màn tiêu chuẩn kép cỡ lớn!
Hai phe đường dưới gặp mặt, vừa vặn bên đó cũng có con gái.
Nhân mã hai phe như chơi thuốc lắc, đánh đến gào khóc hu hu.
Triệu Thanh Liên ở phía sau nhìn mà da đầu run lên, sức chiến đấu của những tiểu binh này, một người tùy tiện cũng là cấp bậc tổ trưởng của bọn họ.
Triệu Thanh Liên kéo một tiểu binh bị trọng thương tới tháp phòng ngự.
Mắt thấy tiểu binh sắp không trụ nổi nữa, cậu ta lấy một túi tiền nhỏ trong lòng ngực ra đưa cho Triệu Thanh Liên nói: "Tôi không được rồi, em gái à, đây là tích góp nhiều năm của tôi, giúp tôi giao cho người nhà."
Tiểu binh nói xong hai chân đạp một cái, đánh rắm.
Vẻ mặt Triệu Thanh Liên mơ màng, bởi vì trong đầu xuất hiện một hàng chữ, "Chúc mừng lấy được nhiệm vụ ngẫu nhiên, tiểu binh Giáp ủy thác, hoàn thành nhiệm vụ không có phần thưởng, không hoàn thành nhiệm vụ thiên lôi đánh xuống."
Triệu Thanh Liên rơi lệ đầy mặt, đây không phải là trò chơi sao, đi đâu để tìm người nhà tiểu binh, đây là cái nhiệm vụ hố cha gì thế!
Hơn nữa hoàn thành không có phần thưởng, không hoàn thành cũng bị thiên lôi đánh xuống.
Nhưng vào lúc này một dòng chữ thật to nhẹ trôi trong đầu tất cả mọi người.
"Bạn học Lý Nguyệt thế mà lại bị Lam Ba Ba đánh chết, thật sự cậu ta quá vô địch rồi."
Tất cả mọi người hôn mê, cái chết này cũng quá không tôn nghiêm!
…
Ở bên ngoài, trong phòng học, Tiêu Trần gắn Sâm La Bàn phiên bản thu nhỏ trên một mặt tường.
Toàn bộ cảnh tượng của Sâm La Bàn thu hết vào mắt, giống như dùng máy chiếu xem phim vậy, không chỉ có hình ảnh, thậm chí ngay cả đối thoại của mọi người cũng không rơi một chữ.
Một đám thầy giáo vây quanh bên cạnh, xem đến tức lồng lộn, mà Tiêu Trần xem lại cười ha ha.
Chúng thầy giáo dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Tiêu Trần, "Người này không phải cố ý đến tìm thú vui chứ!"
Da đầu Thanh Y run lên hỏi: "Có phải sức chiến đấu những tiểu binh này quá mạnh mẽ hay không, căn bản là đệ tử không ứng phó nổi!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo