Tiêu Trần liếc mắt: "Giờ sao? Mỗi lần mấy người đánh nhau đều gặp được sức mạnh ngang với mình, hoặc là người yếu hơn mình à! Đánh không lại không biết tìm cách à?"
Anh xem hai vị người đầu heo này làm không tệ!
Lúc này trên hình ảnh, đúng là hai người Lưu Quân và Ngưu Nhị, một người ôm mấy túi tiền nhỏ dốc sức liều mạng chạy như điên.
Đầu Thanh Y tạm ngưng một hồi, "Anh nói có đạo lý thật, tôi thế mà lại không phản bác được."
Lý Nguyệt được thiếu niên hàm hậu sắp xếp đến vị trí khu rừng.
Vẻ mặt Lý Nguyệt tự tin, cậu ta không giống những chiến hữu kia.
Những chiến hữu kia suốt ngày chỉ biết tu hành, nhưng cậu ta sẽ dành chút thời gian chơi vài ván anh hùng liên minh.
Cậu ta lại là cấp bạch kim đi rừng trong anh hùng liên minh, quái rừng đã chết dưới tay cậu ta không một nghìn cũng có tám trăm.
Cậu ta có cảm giác hôm nay mình sẽ là nhân vật chính, cậu ta muốn ăn cả ba đường.
Mặc dù không có trừng phạt, cũng không có dã đao để dùng, nhưng đây cũng không phải chuyện gì lớn.
Từ khi linh khí thiên địa sống lại đến nay, thực lực của bọn họ đều đã tăng lên rất nhiều.
Bây giờ Lý Nguyệt đã là Du Dã Cảnh hàng thật giá thật, đây là chuyện mà trước kia có nghĩ cậu ta cũng không dám nghĩ.
Đi vào đường rừng, hình như xung quanh đường rừng quanh quẩn một tầng khói đen nhàn nhạt, làm cho tầm nhìn của cậu ta không quá xa, chỉ có thể nhìn được khoảng cách trăm mét xung quanh.
Lý Nguyệt đi tới hướng Lam Ba Ba, trong lòng còn không ngừng oán thầm, "Hai kẻ đần đường dưới, còn không biết giúp mình đánh chết Lam Ba Ba."
….
"Hôm nay thời tiết trời trong nắng ấm, buổi chiều chúng ta không có tiết học thì thời tiết rất thoải mái.
Mình nghỉ trưa, rồi lên trên tự học, cuộc sống đại học trong mơ mỹ mãn đến nhường nào…"
Một âm thanh sói khóc quỷ gào truyền đến từ vùng rừng.
Nghe giọng hát bẩn bựa này, Lý Nguyệt liền phun một ngụm máu tại chỗ.
Cách đó không xa có một bóng người cao lớn uy mãnh đang lắc lư, nhìn tạo hình còn không phải Lam Ba Ba thì là ai vào đây.
Giọng hát bẩn bựa kia đúng là từ miệng người này mà ra.
"Con mẹ nó mày không phải dã quái à? Sao phải hát, mà còn hát bẩn bựa như vậy nữa."
Đúng lúc này, một tiếng sói tru gắt gỏng phá vỡ bầu không khí u ám của khu rừng.
"Rầm!"
Một con sói xám thật lớn dài bằng một con nghé con giáng xuống từ trên trời.
Ánh mắt sói lớn vô cảm phát ra ánh sáng lạnh lẽo kì lạ làm người ta sợ hãi, chăm chú nhìn chằm chằm vào Lam Ba Ba đang hát ở phía trước.
Nhìn thân thể khổng lồ của sói xám, nhìn lại thân thể nhỏ bé của mình một chút, Lý Nguyệt nuốt nước miếng, lui lại mấy bước theo bản năng, ẩn mình vào khói đen.
"Con mẹ nó có phải mình đánh dã quái đâu, này là quái đánh mình thì có!" Lý Nguyệt có chút buồn bực.
Lúc này miệng sói lớn nói tiếng người, một giọng nữ nóng nảy phát ra từ miệng sói lớn.
"Hát, cái lùm mía mà hát cả ngày, ồn ào làm con của tao ngủ không ngon giấc."
Lam Ba Ba uốn éo vặn vẹo thân thể mập mạp, lại bắt đầu hát: "Tao là ba của mày, nói chuyện như vậy sẽ có sét đánh xuống đầu mày, đưa mày đi gặp mẹ…"
Lý Nguyệt che mặt, con này còn mẹ nó gieo vần giỏi.
Rõ ràng sói lớn không phải hạng lương thiện gì, Lam mập mạp này không chỉ gây ra tạp âm, mà còn chiếm lợi của mình, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.
"Húuuuu…."
Một tiếng sói tru vang lên, một cỗ khí thế bàng bạc bắn ra từ trên người sói lớn, cỗ khí thế như gió thổi lá mùa thu quét sạch mất trăm mét xung quanh.
Lý Nguyệt bị cỗ khí thế này tấn công, trong mũi chậm rãi chảy ra hai dòng máu.
"Trời ơi…! Đất hỡi…! Mẹ nó con này là con gà yếu kém Sói kia à? Cái này là đầu đạn hạt nhân!"
Căn bản Lam Ba Ba không sợ sói lớn, dưới bàn chân đột nhiên phát ra từng trận quang mang màu xanh chói mắt.
"Cóc ộp!"
Mắt thấy Lam Ba Ba và sói lớn muốn bắt đầu di chuyển, một tiếng cóc kêu phá vỡ bầu không khí khẩn trương.
Một con cóc còn to hơn người trưởng thành nhảy đến từ đằng xa, một lần nhảy mà có thể đạt tới khoảng cách mười trượng.
Con cóc nhảy mấy lần đã đi tới trước mặt Lam Ba Ba đang chuẩn bị đánh nhau.
Lý Nguyệt nhìn mà da đầu run lên, tốc độ nhảy lên này chắc chừng xe thể thao cao cấp cũng không đuổi kịp.
Một giọng nữ ưu mỹ êm tai phát ra trong miệng con cóc: "Hai vị an tâm chớ vội, mọi người đều là hàng xóm, cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, hà tất phải tổn thương hoà khí."
Giọng con cóc thanh thúy uyển chuyển, như suối chảy róc rách, nhất định sẽ làm cho người ta liên tưởng đến nhẹ nhàng.
Lý Nguyệt đã hoàn toàn tổn thương hoà khí, "Con cóc ngu, con cóc ngu mày làm sao vậy, tại sao âm thanh của mày dễ nghe vậy."
Lúc này dưới bàn chân Lam Ba Ba xuất hiện một trận đồ, trận đồ phát ra hào quang màu xanh chói mắt bao nó lại.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo