Ta đi đây!”

 

Dưới cái nhìn của chưởng quỹ, Vương Thăng rời khỏi thành Vân Trạch.

 

Sau khi hắn rời khỏi được một lúc, chưởng quỹ một mình quay về khách điếm, định mở cửa buôn bán như bình thường.

 

Lúc này hắn ta cảm giác được có người, nhưng không hề ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Khách nhân xin chờ một chút, một lát nữa sẽ buôn bán lại!”

 

“Lâm Thông, đại chưởng quỹ đến!”

 

Lâm Thông là tên của chưởng quỹ thành Vân Trạch, nghe thấy câu này, hắn ta ngẩng phắt đầu lên, sau đó trông thấy người chỉ có thể gặp được trong cuộc hội họp hàng năm.

 

Hắn ta lập tức đi ra khỏi quầy, cung kính hành lễ: “Bái kiến đại chưởng quỹ, không biết đại chưởng quỹ tới, thất lễ!”

 

Chu Hiểu gật đầu một cái, nàng là một người có tác phong nhanh nhẹn dứt khoát, nói: “Không sao, nói toàn bộ chuyện đã xảy ra cho ta.”

 

Lâm Thông có nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, chuyện này lại khiến đại chưởng quỹ đến đây.

 

Năng lực sắp xếp ngôn từ của Lâm Thông rất tốt, chỉ lựa lời một chút là có thể kể lại đầu đuôi ngọn ngành chuyện đã xảy ra, bất kể lớn nhỏ.

 

“Thôi miên khống chế sao?”

 

Chu Hiểu gật đầu một cái, nguyên nhân chủ yếu nhất nàng đến nơi này chính là thứ gọi là thôi miên không chế đó.

 

Nàng không phải người đi theo con đường khí huyết võ đạo thuần túy, cho nên vô cùng nhạy cảm với những đạo khác.

 

 

Sau khi biết chuyện này, nàng lập tức nhận ra, e rằng người của Thiên Giáo này cũng giống như mình.

 

Đi con đường hoàn toàn khác với khí huyết võ đạo, thậm chí có thể nói còn thuần túy hơn của nàng, có thể hoàn toàn thoát khỏi khí huyết võ đạo.

 

Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng dù thế nào thì cũng đủ khiến nàng đi một chuyện.

 

Con đường phía trước mịt mờ, tất cả những thứ có thể giúp nàng thăng tiến, nàng đều không thể bỏ qua.

 

“Giáo chủ của Thiên Giáo đã bị cường giả thần bí giết chết sao?”

 

“Đúng vậy, vị cường giả kia còn ở trong khách điếm chúng ta mấy ngày, nhưng đã rời khỏi rồi.” Lâm Thông không dám giấu giếm chút nào.

 

Chu Hiểu lại nói: “Lập tức căn dặn, nếu như người kia đến Xích Châu, phải cố gắng hết sức giữ người này lại, nhưng được ép buộc.”

 

Thị nữ sau lưng Chu Hiểu lên tiếng đáp: “Sẽ lập tức ra lệnh, tiểu thư!”

 

Sau khi thị nữ đi xuống, Chu Hiểu lạp hỏi tiếp: “Người của Thiên Giáo vẫn còn ở trong thành sao?”

 

Lâm Thông lắc đầu một cái, nói: “Hình như bọn họ bị đuổi đi rồi, vừa rời khỏi không bao lâu, rất có thể là quay trở về tổng bộ ban đầu, có mấy vị không muốn từ bỏ Thiên Giáo.”

 

“Đi rồi?”

 

“Đúng vậy, đã đi được hai ba canh giờ!”

 

Chu Hiểu không nói gì thêm, lập tức ra khỏi khách điếm, biến mất ở trên đường phố.

 

Mục đích nàng tới đây chính là vì khả năng kia của Thiên Giáo, làm sao có thể bỏ qua được, chắc chắn phải tìm được những người còn lại…

 

 

 

Hộ pháp không đổi tên, hắn ta gia nhập Thiên Giáo từ lúc còn rất sớm, vào thời điểm mà nó còn chưa bị thay đổi.

 

Khi đó, hắn ta chỉ có một nhũ danh, cái tên Kiều Phàm này đã đi theo hắn ta rất lâu rồi, cho dù khống chế tinh thần đã được hóa giải, nhưng hắn ta cũng đã quen, không muốn thay đổi nữa.

 

Sau khi bị đuổi đi, hắn ta lập tức dẫn theo những người còn lại của Thiên Giáo quay về căn cứ ban đầu.

 

Nhưng mới đi được một lúc, bọn họ đã cảm thấy sau lưng có một luồng khí thế vô cùng cường đại, có thể dễ dàng nghiền nát bọn họ.

 

Còn chưa đợi bọn họ kịp phản ứng thì trên đường đã có thêm một người.

 

Người này rất thanh tú, không tính là tuyệt sắc giai nhân, nhưng chắc chắn cũng có thể tính là một mỹ nhân.

 

Nhưng đại hộ pháp Kiều Phàm lại không có bất kỳ tâm tư thưởng thức nào, bởi vì khí thế vô thức lan tỏa xung quanh của người này thật sự hơi kinh khủng.

 

Không chỉ có như vậy, người khác có lẽ không biết, nhưng hắn ta biết rất rõ người trước mặt là ai.

 

Đại chưởng quỹ của khách điếm Duyệt Lai: Chu Hiểu!

 

Cường giả tuyệt thế đứng ở đỉnh của Đại Chu, Đại Tông Sư đứng đầu!

 

Bên trong lòng hắn ta hơi tuyệt vọng, hắn ta biết có lẽ sẽ bị khách điếm Duyệt Lai truy cứu trách nhiệm, nhưng có thế nào cũng không ngờ sẽ bị Đại Tông Sư ra tay!

 

Trong tình huống này, làm sao hắn ta còn có thể chạy trốn?

 

Hắn ta ra hiệu cho tất cả mọi người ngừng bước, cung kính nói: “Không biết đại chưởng quỹ tới đây có chuyện gì? Nếu như muốn muốn trả thù, ta

 

 

bằng lòng chuộc tội, nhưng xin bỏ qua cho những người khác, nếu thực sự không được, xin bỏ qua cho những hài tử kia!”

 

Trong số bọn họ vẫn có một vài thiếu niên dưới hai mươi tuổi, những người này đều là những cô nhi mới mua lại gần đây, không có chỗ để đi, cho nên dù đã được loại bỏ khống chế thì vẫn đi theo Kiều Phàm.

 

Kết quả gặp đại chưởng quỹ của khách điếm Duyệt Lai, Chu Hiểu.

 

Mặc dù những người khác không nhận ra Chu Hiểu, nhưng cũng biết danh của đại chưởng quỹ, chỉ có một người trong thiên hạ có thể được tông sư đứng đầu - Kiều Phàm xưng là đại chưởng quỹ.

 

Hai vị tông sư còn lại cũng lập tức quỳ xuống cầu xin tha, nhưng lại nói y hệt như những gì Kiều Phàm nói, tín niệm rất kiên định.

 

 

0.15585 sec| 2424.547 kb