Chu Hiểu sửng sốt, lúc trước đúng là nàng không ý thức được vấn đề này.
Nàng cũng không hoài nghi Vương Thăng cố ý giấu dốt, bởi vì từ lúc bắt đầu Vương Thăng đã nói bí tịch chỉ có thể tu luyện đến Tông Sư.
Nhưng ngay từ đầu nàng thật sự không hề chú ý đến.
Sau lời nhắc nhở vừa rồi của Vương Thăng, bỗng nhiên nàng cũng ý thức được những chỗ không thích hợp.
“Là do Kiều Niệm huỷ hoại trước khi chết, không muốn cho ngươi có được bí tịch hoàn chỉnh sao?”
Vương Thăng khẽ lắc đầu nói:
“Đúng là Kiều Niệm đã phá hủy phần sau của cuốn bí tịch, bản “Thiên Niệm Kinh” này là do ta đóng lại lần nữa, thậm chí ta cũng sửa đổi tên, tên gốc của bản bí tịch này là “Thiên Phụ Tế Tự Kinh”.”
“Nhưng chuyện hủy diệt bí tịch cũng không phải bởi vì Kiều Niệm không muốn để ta có được bí tịch hoàn chỉnh, trên thực tế, bí tịch là do chính Kiều Niệm chủ động giao cho ta.”
“Cái tên ban đầu của bản kinh văn này, có chứa hai chữ “Thiên Phụ”, có nghĩa là…”
Vương Thăng giải thích chi tiết một lần về “Thiên Phụ” và chuyện Kiều Niệm bị ảnh hưởng như thế nào 40 năm trước.
“Con đường tinh thần bị can thiệp? Thiên Phụ?”
Biểu cảm trên mặt của Chu Hiểu rất ngoạn mục, trước đó trên cơ bản nàng đều rất dửng dưng, chỉ có đôi lúc để lộ ra một ít chờ mong đối với phương pháp tu luyện tinh thần.
Hiện tại khuôn mặt ấy lại tràn ngập vẻ khiếp sợ, có như thế nào nàng cũng không ngờ rằng, vậy mà còn có rất nhiều điều ẩn giấu trong góc khuất của thế giới này.
Là người cầm lái thế lực đứng đầu Đại Chu, thế nhưng nàng cũng không biết rõ chút gì.
Lượng thông tin khổng lồ làm nàng có hơi ngây ngẩn.
“Những chuyện này đều là sự thật ư?”
“Là thật.” Vương Thăng xác nhận lại lần nữa.
“…”
Chu Hiểu im lặng trong chốc lát, Vương Thăng cũng không quấy rầy, để cho nàng tiêu hóa những thông tin đó.
Mấy tin tức này, cho dù là hắn vừa mới biết được cũng rất khiếp sợ.
Thật lâu sau, dường như Chu Hiểu đã phản ứng lại được, nàng mở miệng nói: “Con đường của ta liệu có thể cũng bị can thiệp hay không?”
Nàng không thể không nghi ngờ điều đó.
Những gì mà Kiều Niệm để lại, rất nhiều khía cạnh đều đang phản ánh cái gọi là “Thiên phụ” sẽ can thiệp vào con đường mới, thậm chí có lẽ Khí huyết võ đạo cũng có vấn đề.
Nàng rất tin tưởng vào chính mình, thậm chí ở một mức độ nào đó, nàng còn chướng mắt chuyện Khí huyết võ đạo vẫn luôn không thông qua được, nàng nhất định phải đi, cuối cùng còn tạo ra những võ giả thế lực lớn gọi là Đại Tông Sư may mắn đó.
Nàng vẫn luôn cho rằng, nếu con đường phía trước chỉ có một người đi được, vậy thì con đường này là không có hy vọng nào.
Nhưng hiện tại có được thông tin từ Vương Thăng, Chu Hiểu đã bắt đầu hoài nghi con đường của chính mình liệu có bị can thiệp rồi mà không tự biết hay không.
Về vấn đề này, Vương Thăng vẫn không có cách nào trả lời chính xác.
Loại thủ đoạn “Thiên Phụ” này thật sự là có hơi quỷ dị, nếu không phải trùng hợp, có lẽ sẽ không có người biết đến sự tồn tại của nó.
Trước đó không phải Vương Thăng chưa từng kiểm tra Kiều Niệm, nhưng mãi đến khi đánh bại Kiều Niệm, cuối cùng khi bề ngoài Thiên Phụ xuất hiện thay đổi thì hắn mới có lòng nghi ngờ.
Thấy Vương Thăng im lặng, Chu Hiểu cũng đã biết sơ qua đáp án.
“Không có cách nào điều tra sao?”
Trong lòng nàng nổi lên khói mù.
“Vốn dĩ con đường phía trước đã khó…” Nói tới điều này, dường như nàng nhớ tới gì đó: “Sau khi rèn luyện tứ chi thân thể xong rồi, ta muốn tiến thêm một bước nữa, nhưng dường như gặp chướng ngại của trời, làm thế nào
cũng không thể vượt qua, ta vẫn luôn nghĩ rằng sẽ rất khó để bản thân vượt qua cảnh giới tiếp theo, nhưng hiện tại nghĩ lại thì, loại cảm giác này có vẻ có hơi không thích hợp…”
Chu Hiểu nói rõ, loại cảm giác này hoàn toàn khác với những bình cảnh mà chính mình gặp phải trong quá khứ.
Nếu nói trước kia là rào cản được hình thành tự nhiên, thì hiện tại rào cản làm chính nàng bối rối dường như là một ngọn núi lớn do ai chuyển đến.
Loại cảm giác này rất rõ ràng, trước kia nàng cũng nghi ngờ một chút, nhưng vì bản thân nàng đi trên một con đường mới, cho nên cũng không băn khoăn quá lâu.
Nhưng hiện tại không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, nàng cho rằng loại cảm giác này cũng có vấn đề.
“Chỉ là loại cảm giác này của ta, dường như có hơi khác với sự can thiệp trên con đường tinh thần.”
Vương Thăng nghe được thì cực kỳ để ý.
“Rất có khả năng là bị can thiệp, có lẽ là bởi vì con đường ngươi đi cũng không phải con đường tinh thần, cho nên không thể nào tiến hành khống chế được tinh thần ”
“Còn có loại phương pháp can thiệp này sao?” Chu Hiểu bị một số thông tin làm bất ngờ đến nỗi có hơi phản ứng không kịp.
“Có, ta nghi ngờ Khí huyết võ đạo đã bị can thiệp như vậy!”
Lúc trước khi đang đọc bí tịch của Chu Hiểu, Vương Thăng cũng đã hoài nghi, hiện tại Chu Hiểu nói ra tình huống của nàng, hắn lại càng hoài nghi hơn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo