Thật sự chuyện như khống chế tinh thần này đã quá vi phạm kiêng kỵ rồi.

 

Một khi bị lan truyền ra, chắc chắn Thiên Giáo sẽ bị đả kích không nhỏ, ngay cả những người thoát khỏi Thiên Giáo như bọn họ cũng sẽ phải chịu sự trả thù nhất định.

 

Mà chắc chắn những người ở lại sẽ phải chịu đựng phần lớn sự trả thù.

 

“Không sao, chúng ta cũng đã chuẩn bị tâm lý về những điều này.”

 

Lý Vân thấy lòng tin kiên định của đại hộ pháp, không nói gì thêm nữa, không bao lâu sau hắn ta cũng rời khỏi.

 

 

Đại hộ pháp Kiều Phàm nhìn mọi người dần dần rời khỏi thành Vân Trạch, ánh mắt không hề thay đổi.

 

Không bao lâu, thành viên nòng cốt trong Thiên Giáo chỉ còn lại chưa đầy một trăm người.

 

Chỉ có thể tính một nhóm rất nhỏ trong mấy ngàn người trước đó.

 

Mà trên thực tế, một trăm người này toàn là những người giống với đại hộ pháp, được Thiên Giáo cứu nguy trong thời điểm cực khổ nhất, cho nên bằng lòng ở lại.

 

Đại hộ pháp nhìn đám người này một chút, rồi thở dài nói: “Tiếp theo, chúng ta phải đối mặt với rất nhiều chuyện, có hiểm nguy bỏ mạng, nếu như ai muốn rời khỏi, ta chắc chắn sẽ không ngăn cản. Thiên Giáo không còn là Thiên Giáo trước kia nữa, chúng ta muốn cho nó khôi phục như lúc ban đầu!”

 

Sau đó hắn ta không nói nhiều thêm nữa, chỉ sắp xếp qua một vài việc.

 

Những người khác còn đỡ, chuyện mà mấy tông sư bọn họ phải đối mặt không hề đơn giản.

 

Điều đầu tiên phải đối mặt có lẽ là một trong những thế lực mạnh nhất -khách điếm Duyệt Lai, sau đó chính là dân chúng của cả tòa thành này.

 

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn bọn họ phải lùi ra khỏi thành Vân Trạch, may mà tổng bộ ban đầu của Thiên Giáo không bị phá hủy, bọn họ còn có thể trở lại chỗ đó, từ từ lên kế hoạch.

 

Dĩ nhiên, tiền đề của mọi chuyện là bọn họ có thể chống chọi qua nguy cơ đầu tiên.

 

“Hy vọng sẽ thuận lợi!”

 

Nói xong hắn ta cũng đi xử lý chuyện, muốn di dời khỏi thành Vân Trạch, bọn họ phải làm không ít chuyện.

 

 

 

Vương Thăng luôn dùng thần niệm quan sát chuyện trong thành Vân Trạch, mặc dù có một số người vẫn khó tiếp nhận, nhưng phần lớn mọi người đều hồi phục rất khá, không bao lâu, cuộc sống trong thành Vân Trạch đã trở lại nề nếp.

 

Ít nhất bề ngoài là như vậy, dẫu sao chuyện của Thiên Giáo còn chưa bị tung tin ra bên ngoài.

 

Nhưng mà hắn lại không ngờ rằng còn có người bằng lòng ở lại Thiên Giáo.

 

Ba võ giả cấp tông sư, mấy chục võ giả có sức mạnh cũng không tệ, mặc dù không khôi phục được uy thế trước kia của Thiên Giáo, nhưng tạo lập một môn phái nhỏ thì cũng không phải là chuyện không thể.

 

Những chuyện này kéo dài đến tận bình minh.

 

Ngày hôm sau, Vương Thăng định rời đi, tiếp tục đến đế đô tìm bí tịch, các bản luận đàm thích hợp trên đường đi.

 

Nhưng vào lúc hắn rời khỏi, lại là gặp được một chuyện “thú vị”.

 

Người ở thành Vân Trạch đang đuổi người ở lại trong Thiên Giáo.

 

Hơn nữa chỗ dựa là một vị tông sư xa lạ, chắc hẳn vừa mới đến thành Vân Trạch không bao lâu.

 

Thật ra vị tông sư này không phải là đối thủ của đại hộ pháp Thiên Giáo, huống chi Thiên Giáo còn có hai vị tông sư không lộ diện.

 

Nhưng đại hộ pháp cũng không phản bác, chỉ nói bọn họ nhanh chóng rời khỏi đây.

 

Hiển nhiên vị tông sư kia không biết nội tình của Thiên Giáo, thấy đại hộ pháp nhượng bộ, hắn ta cho rằng đại hộ pháp nhượng bộ, bèn nói: “Bây giờ lập tức rời khỏi, hơn nữa không cho phép mang bất cứ thứ gì đi, còn nữa, giao linh dược, linh đan này nọ ra đây.”

 

Đây là điều kiện khi hắn ta đến đây, không có ai phản bác, còn có người ủng hộ.

 

 

“Đúng, để lại tất cả mọi thứ, đó là những đồ các ngươi đã vơ vét của dân chúng thành Vân Trạch.”

 

Đại hộ pháp liếc nhìn người nọ một cái.

 

Tài nguyên của Thiên Giáo ở thành Vân Trạch quả thật có không ít thứ là của dân chúng thành Vân Trạch, nhưng cũng có nhiều thứ được vận chuyển đến từ các nơi khác trong Tuyền Châu, còn có rất nhiều vật phẩm căn cơ được Thiên Giáo tích lũy lâu nay.

 

Hơn nữa Thiên Giáo cũng không ăn những nguồn tài nguyên này một mình, thậm chí lúc thu gom còn không bằng quan phủ vơ vét.

 

Hành thiện tích đức, cũng phải cần tài nguyên và lương thực.

 

Nhưng nghĩ đến chuyện thành Vân Trạch bị khống chế, đại hộ pháp vẫn nhượng bộ, nói:” Được, nhưng tài nguyên tu luyện đã tặng hết cho vị cứu vớt chúng ta rồi, không dư lại cái gì!”

 

Toàn bộ tài nguyên của Thiên Giáo đều đã được tặng đi rồi.

 

Vị tông sư kia sửng sốt một chút, không nói gì thêm.

 

Hắn ta biết đó là một vị cường giả, chẳng qua trong lòng vẫn hơi tiếc nuối, nhưng nghĩ tới lợi ích thu hoạch được ở thành Vân Trạch, hắn ta lại dễ chịu hơn rất nhiều, sớm muộn gì cũng sẽ lấy được nhiều hơn nữa.

 

Cuối cùng, đại hộ pháp dẫn gần trăm thành viên nòng cốt rời khỏi thành.

 

Dường như thành Vân Trạch lại khôi phục dáng vẻ vốn có.

 

Tuy Vương Thăng nhìn thấy như vậy, nhưng nội tình bên trong thì chưa chắc.

 

Song những chuyện này không còn liên quan gì đến hắn nữa, đây là sự lựa chọn của phần lớn mọi người, cho dù có hậu quả như thế nào thì cũng phải tự mình gánh chịu.

 

Đuổi Thiên Giáo đi, có lẽ là thoát khỏi miệng cọp nhưng lại chui vào ổ sói.

 

 

0.10437 sec| 2471.453 kb