Loại quái vật kia là thứ đã vượt khỏi khuôn mẫu bình thường, chắc chắn không chỉ có sức mạnh Đại Tông Sư.

 

Vương Thăng nheo mắt lại, suy nghĩ về khá nhiều điều.

 

Đáng tiếc cho dù có hai tin tức quan trọng của Quan Tinh Cốc chủ và Kiều Niệm, hắn cũng thiếu rất nhiều chứng cứ để chứng minh phỏng đoán của mình.

 

“Đi bước nào xem bước đấy thôi!”

 

Hắn ngược lại không sợ cái gọi là Thiên Phụ và quái vật thần bí từng đối đầu với Quan Tinh Cốc chủ.

 

Nếu chúng đã xuất hiện để ra tay can thiệp và ngăn cản, thì chứng tỏ rằng chúng đang sợ.

 

Thực lực vượt qua quy cách Đại Tông Sư khiến cho bọn chúng sợ hãi, thậm chí nhánh tu luyện trên con đường tinh thần cũng đã khiến cho bọn chúng sợ hãi rồi.

 

Không khéo là bây giờ Vương Thăng thỏa mãn đủ hai điều kiện.

 

 

Bất kể là thực lực cực hạn vượt qua quy cách của Đại Tông Sư, hay là tu luyện theo con đường tinh thần, hắn đều có cả.

 

Cho nên hắn không quá sợ hãi khi phải đối đầu với thứ ẩn sâu trong bóng tối.

 

Nếu quả thật vô địch, nó cũng sẽ không âm thầm bày nhiều trò như vậy.

 

“Nhưng thực lực vẫn phải tiếp tục nâng cao!”

 

Cho dù có sợ hãi thứ kia hay không thì hắn cũng vẫn phải nghĩ cách tăng sức mạnh lên.

 

Thực lực mới là tự tin để sống ung dung.

 

Còn có nửa quyển bí tịch mà Kiều Niệm để lại.

 

Đây cũng là một quyển bí tịch mới để tu luyện tinh thần, lúc trước luận đạo với Kiều Niệm, hắn cũng đã có thu hoạch.

 

Hiện giờ lại có được bí tịch gốc rễ, có lẽ hắn còn có thể tiến thêm một bước.

 

“Thiên Phụ” can thiệp vào con đường tu luyện tinh thần, chưa nói đến chuyện con đường này có thể tạo ra bao nhiêu uy hiếp đối với hắn ta.

 

Nhưng nếu nó là thứ bị kiêng dè thì tu luyện chắc chắn không có vấn đề gì.

 

Cho dù không hoàn chỉnh, hắn cũng có thể dùng để hoàn thiện Vô Sinh Chân Không Cảm Ứng, giúp cho hệ thống tu luyện tinh thần ca bản thân ngày càng hoàn thiện hơn…

 

 

Bí tịch tu luyện tinh thần của Kiều Niệm tên là “Thiên Phụ Tế Tự Kinh”.

 

Dĩ nhiên, đây là tên nguyên bản.

 

Bây giờ quyển bí tịch tu luyện này không những không có phần nội dung sau, thật ra thì cũng không có cả trang bìa.

 

 

Ngày đó lúc Kiều Niệm đưa đồ cho Vương Thăng, trang bìa đã bị hắn ta phá hủy rồi.

 

Lý do cũng rất đơn giản.

 

Hai chữ “Thiên Phụ”, là thứ Kiều Niệm căm hận sau khi tỉnh táo lại, huống chi là Tế Tự.

 

Đạo của hắn phần lớn đều được hình thành sau khi bị Thiên Phụ ảnh hưởng, vì vậy mới có thể gọi là “Thiên Phụ Tế Tự Kinh” .

 

Hiển nhiên, đây là chuyện Kiều Niệm không cách nào tiếp nhận sau khi đã tỉnh táo lại.

 

Cho nên cuối cùng hắn ta thẳng tay xé tên sách đi.

 

Vương Thăng biết được cái tên này vì lúc đó đã trông thấy được cho nên ghi nhớ luôn.

 

Nhưng mà hắn định đổi tên, đây cũng là nguyện vọng của Kiều Niệm.

 

“…Gọi là Thiên Niệm Kinh’ đi!”

 

Suy nghĩ một khoảng thời gian, Vương Thăng nghĩ tới một cái tên có thể xem như là thích hợp.

 

Thiên, là Thiên trong Thiên Giáo, thời gian thành lập Thiên Giáo rất sớm, khi mới bắt đầu cũng không phải là giáo phái tà ác gì, Thiên Giáo bây giờ đã được định sẵn là diệt vong, cho nên có thể tưởng niệm một chút.

 

Niệm, chính là tên của Kiều Niệm - người sáng tạo Kiều Niệm của kinh văn này, hơn nữa bản thân Niệm cũng là một loại sức mạnh tinh thần, thế nên lại cực kỳ thích hợp.

 

“Thiên Niệm Kinh” cứ thế ra đời.

 

Vương Thăng nghĩ tới thỉnh cầu sau cùng của Kiều Niệm: tiếp tục truyền thừa quyển kinh văn này.

 

 

Mặc dù giai đoạn sau bị đi sai đường, nhưng mà nội dung của phần trước trong kinh văn thì lại cô đọng tâm huyết của hắn ta, là một con đường mới, khác với khí huyết võ đạo, hiển nhiên nếu cứ để chôn vùi như thế, thì bản thân Kiều Niệm cũng không cam lòng.

 

“Yên tâm đi, sẽ tiếp tục truyền thừa giúp ngươi, nhưng mà không phải bây giờ.”

 

Hắn không biết tu luyện “Thiên Niệm Kinh” đến phần sau có còn phải chịu sự ảnh hưởng của “Thiên Phụ” hay không, cho nên nhất định phải loại bỏ loại tai họa ngầm này thì mới dám thật sự tiếp tục truyền thừa.

 

Đạo lý này giống như truyền thừa trong “Vô Sinh Chân Không Cảm Ứng”, trong đó có thể có tai họa ngầm, phải xác nhận.

 

Nhưng mà lần này Vương Thăng không hề định tu luyện “Thiên Niệm Kinh”.

 

Hắn định chỉnh hợp nội dung của Thiên Niệm Kinh vào “Vô Sinh Chân Không Cảm Ứng”, lấy mạnh bù yếu, hoàn thiện kinh văn này trở nên càng cường đại hơn.

 

Sau đó sẽ hoàn thiện “Thiên Niệm Kinh” một lần nữa, như vậy cũng có thể tránh vết xe đổ của “Thiên Niệm Kinh”.

 

Vì vậy Vương Thăng bắt đầu tự xem nội dung của “Thiên Niệm Kinh”.

 

Thật ra thì trong đó có không ít nội dung đã từng được Vương Thăng tiến hành trao đổi trong khi luận đạo với Kiều Niệm.

 

Nhưng sau khi lấy được bản kinh văn hoàn chỉnh này, hắn mới hiểu sâu sắc hơn về nội dung mà mình đã trao đổi.

 

“Thần, Tinh Thần Dã, Thượng Thiên Cảm Ứng…”

 

Đây là nội dung nòng cốt trong kinh văn, cũng là quá trình phải có tu luyện.

 

 

0.18622 sec| 2449.93 kb