Nhìn quyển sách có vẻ hơi tàn tạ, hơn nữa cũng rách nát, hắn có chút cảm thán.

 

Ta có thể chất kỳ lạ được nhờ vả gì đó sao?”

 

Lần trước bất ngờ có được truyền thừa của Bạch Liên Yêu Vương, lần này lại có được nửa bộ truyền thừa của giáo chủ của Thiên Giáo.

 

Có một số việc, có muốn tránh cũng không tránh khỏi.

 

Không chỉ có như vậy…

 

Vương Thăng nhìn về phía tế đàn đã hủy diệt và Vân Trạch thành đâu đâu cũng hỗn loạn, muốn khắc phục hậu quả cũng không hề đơn giản.

 

Hơn nữa Thiên Giáo đã mất đi Kiều Niệm, tiếp theo đi con đường nào cũng là một vấn đề.

 

 

Về phần có giết những giáo đồ khác của Thiên Giáo bây giờ hay không đã không có ý nghĩa gì nữa.

 

Ban đầu hắn đến là quả thực muốn xử lý một số người, nhưng chuyện đã phát triển vượt quá dự liệu của hắn, toàn bộ Thiên Giáo đều đã bị tác động bởi ngoại lực.

 

Hơn nữa tất cả những người đắc tội và tập kích hắn đã bị hắn giết chết, nhân quả đã kết thúc.

 

Những người còn lại thì oán hận hắn bởi vì hắn giết chết người gọi là “huynh đệ tỷ muội”, nhưng bọn họ lại không hề ra tay.

 

Hắn sẽ không thẳng tay giết người bởi vì những cảm xúc nhỏ nhặt, hắn cũng không thích làm loại chuyện này.

 

Hơn nữa Kiều Niệm đã chết, sự ảnh hưởng của “Thiên Phụ” đã biến mất, những người này chắc chắn sẽ lấy lại lý trí, đến lúc đó thứ gọi là tình cảm huynh đệ tỷ muội vững chắc kia sẽ không thể được duy trì nữa.

 

Đến lúc đó, đừng nói đến chuyện oán hận, không bị sụp đổ cũng đã tốt lắm rồi.

 

Sống trong tình huống bị khống chế tinh thần hơn mười năm thậm chí mấy chục năm, một khi tỉnh táo, không điên cũng đã được xem như là người có ý chí kiên định rồi.

 

Chuyện Thiên Giáo sụp đổ là điều gần như chắc chắn sẽ xảy ra.

 

Đến lúc đó Thục Châu lại gặp phải loạn lạc, thậm chí Vương Thăng không biết Thiên Giáo bị hủy diệt có phải là một chuyện tốt hay không.

 

Không nói về thứ khác, mặc dù Thiên Giáo thi hành kiểm soát tinh thần, nhưng bởi vì đặc thù của hệ thống do giáo chủ Kiều Niệm đặt ra, ngược lại bọn họ rất coi trọng dân chúng, thậm chí còn bố thí cháo, mặc dù mục đích của việc hành thiện này không hề thuần túy.

 

Thiên Giáo vừa rớt đài, giáo phái tiếp theo cai quản Tuyền Châu rất có khả năng cũng chẳng thể làm được chuyện hành thiện với mục đích tốt.

 

 

Có đôi khi chuyện mang tính hai mặt thật sự khiến người ta không biết phải làm như thế nào.

 

Về phần nếu như người khác có thù oán với Thiên Giáo, cũng không phải chuyện liên quan đến hắn, bọn họ tự lết xác đi báo thù là được.

 

Vương Thăng nhìn chăm chú vào Vân Trạch Thành một lát, sau đó đi về phía xe hổ.

 

“Đợi thêm hai ngày nữa đi!”

 

Lần này, Vương Thăng đã thu hoạch được nhiều thứ và kha khá tin tức nên hắn phải sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình cho cẩn thận mới được.

 

Sau khi quay lại xe hổ, toàn bộ mười hai đứa trẻ đang co quắp lại với nhau, rõ ràng đã không chợp mắt rất lâu rồi, lộ ra vẻ mệt mỏi và chật vật.

 

Lưu Kiến An đang ở phía ngoài cùng, ôm lấy Vân Tiêu, dường như đang bảo vệ nó, lúc thấy Vương Thăng trở lại, ánh mắt cậu bé sáng lên.

 

Vương Thăng biết tình hình như thế nào.

 

Lần này hắn vừa luận đạo là qua những ba ngày, những ngày qua mặc dù bên trong xe hổ không thiếu ăn thiếu mặc, hơn nữa đều là võ giả, ba ngày không đi nhà xí cũng không phải là vấn đề, nhưng ba ngày hắn vẫn chưa trở về, có lẽ những tiểu tử này cũng lo lắng rất nhiều.

 

Nhìn bọn chúng, Vương Thăng cười một tiếng, nói: “Chuyện đã kết thúc, nghỉ ngơi cho khỏe đi!”

 

Nghe thấy câu này, đám người Lưu Kiến An mới an tâm nhắm mắt, không bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.

 

Trong đó Lưu Kiến An ngủ nhanh nhất, những ngày qua, cậu bé vẫn luôn không ngủ, còn phải an ủi những người khác, tinh thần đã không thể chịu đựng được từ lâu rồi.

 

Vương Thăng không vào buồng xe, mà thu hồi Phi Kiếm, ngồi ở bên ngoài, nói với Đại Bạch còn đang run lẩy bẩy: “Đừng sợ nữa, đi thôi, đến khách

 

 

điếm Duyệt Lai!”

 

Trong lòng Đại Bạch muốn kêu gào chửi rủa.

 

Nó có thể không sợ sao?

 

Mặc dù phạm vi phá hủy của trận chiến vừa rồi vẫn luôn có ý thức hạn chế lại, nhưng nó cách tế đàn quá gần, cho dù có áp chế như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ bị ảnh hưởng đến, nếu không có sự bảo vệ của Phi Kiếm, nó có thể đã toi mạng rồi.

 

Nhưng mà trở lại thì tốt, vẫn là ở bên cường giả mới yên tâm được!

 

Nghĩ đến đây, Đại Bạch từ từ tiến về phía trước, đến khách điếm Duyệt Lai, từ lâu nó đã quen mặt với ký hiệu của khách điếm rồi, không cần Vương Thăng chỉ đường nữa.

 

Tất nhiên trong khách điếm cũng không có ai tỉnh táo, Vương Thăng tự tìm mấy căn phòng cho khách ở, sau đó chờ đợi người bên trong thành tỉnh lại.

 

Đồng thời, hắn cũng phải sắp xếp lại những tin tức mình đã có được, trước khi chết Kiều Niệm cũng không nói nhiều, nhưng mà có rất nhiều thông tin.

 

Tin tức quan trọng nhất là chính là ‘Thiên Phụ’, dường như nó đã tồn tại từ lâu rồi, can thiệp vào đạo của người khác, không để cho người khác lĩnh hội.”

 

 

0.12104 sec| 2430.289 kb