Ban đầu bọn họ cũng đang ở gần đó để đợi Vương Thăng bại trận.

 

Nhưng đó là dưới tình hình bị khống chế tinh thần, lúc này khi tỉnh táo lại, bọn họ chỉ cảm thấy tinh thần của mình vô cùng mệt mỏi, có vẻ như đã lâu rồi chưa chợp mắt.

 

Rất nhiều người tỏ vẻ nghi ngờ với tình huống hiện tại của mình.

 

Ta đây là… cảm giác như đã mơ một giấc mơ, dường như đã trải qua một khoảng thời gian không thuộc về cuộc đời của mình?” Đây là một vị thư sinh, trí nhớ của hắn đang hồi phục.

 

“Đây là cái gì, từ khi nào chỗ này lại có một đống hoang tàn lớn như vậy?” Có người đầu óc vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, không rõ chuyện gì đang xảy ra, dáo dác nhìn xung quanh.

 

Nhưng khi một cơn gió lạnh thổi qua, phần lớn mọi người đều nhớ lại chuyện của Thiên Giáo, bọn họ cũng không hoàn toàn bị thôi miên, chẳng

 

 

qua đã trải qua một khoảng thời gian vô cùng thần kỳ, trí nhớ cũng không có chỗ nào thiếu sót.

 

“Thiên Giáo, chắc chắn nơi này là tế đàn của Thiên Giáo, bởi vì trận đại chiến lúc trước nên bị hủy sao?”

 

Trận chiến đấu giữa Vương Thăng và Kiều Niệm không hề giấu diếm với người khác, nên gần như toàn bộ người trong thành đều thấy được.

 

“Tế đàn đại diện cho chí cao cũng bị hủy diệt, nhìn bộ dạng này, hình như giáo chủ của Thiên Giáo bị đánh bại rồi!”

 

“Thiên Giáo bị hủy, tại sao ta không có một chút cảm giác nào, ban đầu ta là người thờ phụng Thiên Giáo, chẳng lẽ loại thờ phụng đó cũng là giả sao?”

 

Có người hoài nghi trí nhớ của mình, rõ ràng là thờ phụng Thiên Giáo, nhưng Thiên Giáo bị hủy diệt lại không có bất cứ cảm giác gì, điều này hơi mâu thuẫn.

 

Bởi vì bọn họ đều là người bình thường, nên không hay biết gì về loại chuyện như khống chế tinh thần.

 

Nhưng trong lúc trao đổi, cũng có người thông minh phát hiện điều gì, biết trạng thái lúc trước của mình không được bình thường.

 

“Tại sao ta phải tín ngưỡng Thiên Giáo, đây là dấu hiệu hoàn toàn bất thường, đây là việc không nên, giống như là bị khống chế vậy.”

 

“Thì ra không chỉ ta có cảm giác này sao?”

 

Bởi vì mọi người đều tụ tập trung một chỗ, nên tin tức được trao đổi rất nhanh, không lâu sau đã có một số suy đoán bị lan truyền ra ngoài.

 

Rất nhiều người phát hiện, hình như lúc trước bọn họ bị khống chế, bị người ta thao túng, rõ ràng chính là mình, nhưng dường như không hề hành động theo ý niệm của mình.

 

 

Suy đoán này khiến cho bọn họ rợn cả tóc gáy, bị điều khiển là chuyện tất cả những sinh vật có trí khôn đều kháng cự.

 

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều trở nên khủng hoảng, hỗn loạn không chịu nổi.

 

Sau khi người bình thường hồi phục lại không bao lâu, rất nhiều võ giả bị rút lấy tinh thần lực cũng tỉnh táo lại, trạng thái của bọn họ còn kém hơn người bình thường.

 

Nhưng Kiều Niệm dám rút ra nhiều tinh thần lực của võ giả như vậy cũng không phải là không có nguyên nhân.

 

Võ giả có khí huyết, mặc dù không thể lợi dụng tinh thần lực, nhưng vào lúc tinh thần bị cạn kiệt, khí huyết sẽ tự động ân cần chăm sóc cho tinh thần.

 

Không bao lâu, gần như các võ giả đều đã khôi phục lại hoàn toàn.

 

Dường như tất cả võ giả cùng mang sắc mặt phức tạp, giống như tín ngưỡng bị tan vỡ vậy.

 

Đặc biệt là bốn vị hộ pháp.

 

“Thì ra ta đã bị khống chế trong thời gian dài như vậy sao?” Đây là đại hộ pháp Kiều Phàm, suy nghĩ của hắn ta phức tạp.

 

Trước kia hắn ta vô cùng nhiệt tình trong viejc xây dựng Thiên Giáo, nhưng bây giờ hắn ta phát hiện sự nhiệt tình này cũng không phải là bản tâm của mình, mà là kết quả của việc bị khống chế.

 

Trong đây hắn ta còn là người bình tĩnh nhất.

 

Ban đầu hắn ta chủ động gia nhập Thiên Giáo, chỉ là không ngờ bên trong Thiên Giáo lại thâm sâu như vậy, bản thân đi vào không chỉ bị khống chế, còn nhận giáo chủ của Thiên Giáo làm nghĩa phụ.

 

Những người khác thì không như vậy.

 

 

Ba vị hộ pháp khác lệ rơi đầy mặt, khó lòng chấp nhận chuyện của mình.

 

Ta vốn người của Thanh Châu phủ Lạc Xuyên, tên Lý Vân, hai mươi năm trước bị độ hóa đến chỗ này, cũng không biết cha mẹ ở nhà như thế nào?”

 

Đây là Nhị hộ pháp Kiều Tế, tên thật là Lý Vân, là nhi tử độc nhất trong nhà, hai mươi năm trước bị Kiều Niệm cưỡng ép độ hóa tới đây, từ biệt hai mươi năm, còn không biết bây giờ trong nhà thế nào rồi.

 

Hắn ta là nhi tử độc nhất của cha mẹ, rất được cưng chiều, hắn ta biến mất bất ngờ như vậy, sợ rằng cha mẹ sẽ hao tổn tinh thần.

 

Thanh Châu cách Tuyền Châu mấy ngàn dặm, đi tới nơi này, trên thực tế cha mẹ không thể nào tìm về được.

 

Vì vậy hắn ta rất sụp đổ.

 

Bản thân hắn ta là một người con có hiếu, nhưng hai mươi năm nay hắn ta lại nhận giặc làm cha, vứt bỏ cha mẹ hai mươi năm.

 

Đây là chuyện hắn ta khó lòng chấp nhận nhất.

 

Trên thực tế, không chỉ hắn ta, phần lớn những người khá mạnh bên trong Thiên Giáo đều bị như vậy.

 

Bốn vị hộ pháp và chín vị tông sư còn lại, chỉ có đại hộ pháp và hai vị tông sư là chủ động gia nhập Thiên Giáo rồi mới bị khống chế tinh thần. Những người khác toàn là bị cưỡng ép độ hóa.

 

 

1.06672 sec| 2426.656 kb