Sau khi chưởng quỹ nghe thấy thì mừng như điên, lập tức vội vàng nói: “Đại nhân, mọi thứ để chúng ta cung cấp trong khoảng thời gian này!”

 

Vì vậy Vương Thăng ở lại.

 

Vốn tưởng rằng vào mấy ngày nữa, cuối cùng vào buổi sáng ngày tiếp theo, Vương Thăng đang tiến hành tu hành Nội Đan thuật, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí thế vô cùng cường đại đến gần, tựa như một con cự thú hồng hoang.

 

Hắn đi thẳng xuống lầu chót của khách điếm Duyệt Lai, sau đó thấy một bóng người xinh đẹp trong ánh nắng Mặt Trời.

 

Nhưng thứ Vương Thăng chú ý không phải là điểm này, mà là trạng thái người này.

 

“Cảm giác như thế nào nhỉ, lần này dường như ta đã gặp được Đại Tông Sư đứng đầu khí huyết võ đạo chính thống?”

 

Hắn đã đoán được thân phận của bóng người kia, nhưng mà nhờ vào thần niệm, hắn phát hiện, dường như Chu Hiểu cũng không thuộc vào khí huyết võ đạo thuần túy…

 

Vương Thăng có thế nào cũng không nghĩ mình sẽ lại một lần nữa gặp một vị Đại Tông Sư đứng đầu nhưng không đi con đường khí huyết võ đạo.

 

Nghe danh đại chưởng quỹ của khách điếm Duyệt Lai là một vị kỳ nữ, năm đó không được coi trọng, nhưng đã thu được quyền chưởng quản của Bạch Vân Thương hội, hơn nữa còn cải cách không kiêng dè gì.

 

Nhưng hắn không sao ngờ được, Chu Hiểu lại “Kỳ” như vậy.

 

 

Hơn nữa trong nháy mắt này, Vương Thăng cũng hiểu sơ sơ, tại sao Chu Hiểu lại muốn tìm hắn.

 

Có lẽ đã nàng ta đã nghe phong phanh về một số chuyện liên quan tới Kiều Niệm, đoán được con đường của Kiều Niệm và khí huyết võ đạo khác nhau, đây là sự ăn ý giữa những người không chung đường.

 

Mà hắn là người duy nhất nhìn thấy Kiều Niệm trước khi chết, chẳng trách lại gây nên sự nghi ngờ.

 

“Được rồi, cũng không phải là chuyện gì xấu!”

 

Chu Hiểu là người theo con đường tu hành, nếu như có thể luận đạo, vậy thì hắn sẽ có thu hoạch lớn hơn.

 

Lúc đang suy nghĩ đến điều này thì Chu Hiểu đã đi lướt qua đây.

 

Không thể không nói, người tu hành chỉ cần không phải phương pháp tu hành đặc thù hoặc là cố gắng ra vẻ, thì chưa thấy ai là không xinh đẹp cả.

 

Chắc chắn Chu Hiểu là một người có ngoại hình rất đẹp.

 

Nàng nhẹ nhàng đáp xuống bên người Vương Thăng, thần sắc trong trẻo lạnh lùng, nhưng không biết tại sao, Vương Thăng luôn cảm thấy nàng có hơi ngây ngô.

 

Vì vậy hắn mở miệng trước tiên: “Ta biết kha khá về ý định của ngươi, có phải là vì công pháp của Kiều Niệm hay không, ta có thể xác nhận với ngươi, quả thật con đường của Kiều Niệm có khác biệt rất lớn với khí huyết võ đạo.”

 

Vừa nghe được lời này, biểu cảm của Chu Hiểu đã có thay đổi lớn, dường như trong ánh mắt có ánh sáng.

 

“Có thật không?”

 

Giọng nói như ngọc trai rơi xuống bàn ngọc, vô cùng êm tai, mang đầy vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.

 

 

“Tất nhiên, ở đây không tiện nói chuyện phiếm, chỉ bằng tìm một chỗ trao đổi, ta có thể nói phương pháp của Kiều Niệm cho ngươi, nhưng mà ngươi cũng cần phải lấy pháp môn ra.”

 

Giống như Chu Hiểu muốn biết pháp môn của Kiều Niệm, thì Vương Thăng cũng muốn biết pháp môn của Chu Hiểu.

 

Nội Đan Thuật của bản thân hắn, bởi vì có sự đặc thù của thanh tiến trình, cho nên không có cách nào lấy ra, vừa hay thứ của Kiều Niệm có thể dùng để trao đổi.

 

Chỉ xem Chu Hiểu có bằng lòng trao đổi hay không, nếu không muốn, hắn sẽ quay đầu đi ngay.

 

Hắn không muốn tay không bắt sói trắng.

 

Vì vậy hắn nhìn về phía Chu Hiểu, muốn biết quyết định của nàng.

 

Dẫu sao liên quan đến căn cơ của pháp môn bản thân, không phải là ai cũng có thể yên tâm lớn mật lấy ra được.

 

Nhưng mà Chu Hiểu chỉ nói một chữ.

 

“Được!”

 

Dường như Vương Thăng lại đang nhìn thấy Kiều Niệm, là người có thế nào cũng muốn trao đổi một hai với kẻ địch.

 

Vương Thăng phát hiện, những người đi theo con đường mới thì ai nấy cũng là hướng đạo chi nhân chân chính.

 

Hai người cùng nhau tiến vào nhã gian, hiển nhiên Chu Hiểu đã kịp chuẩn bị từ sớm, lấy một quyển bí tịch ra.

 

Như thế này nghĩa là ngay từ ban đầu nàng đã có ý định muốn bổ sung cho nhau.

 

Vương Thăng cũng lấy bí tịch của Kiều Niệm ra, nói: “Quyển bí tịch này chỉ có đến cấp bậc tông sư, ngươi cũng có thể chỉ lấy bộ phận tông sư ra.”

 

 

“Không sao.” Chu Hiểu vẫn vô cùng kiệm lời.

 

Nhưng mà loại thái độ này lại khiến cho Vương Thăng hiểu biết về sự quyết đoán của nàng.

 

Hai người cũng không nói gì nhiều, cầm bí tịch của đối phương lên rồi bắt đầu xem.

 

Bí tịch của Chu Hiểu không có tên, cũng không biết có phải không có tên gọi hay không, nhưng sau khi mở ra, thì lại có cương lĩnh chung.

 

“Nhục Thân Giả, Vô Cùng Dã, Cường Hóa Thân Thể, Khai Phát Nhục Thân, Khả Dĩ Thông Thần…”

 

Thấy những lời này, cuối cùng Vương Thăng cũng biết, tại sao khi hắn cảm nhận bằng thần niệm, mặc dù trạng thái Chu Hiểu không giống như võ giả tu luyện khí huyết võ đạo, nhưng cũng có chỗ tương tự.

 

Đường Chu Hiểu đi là con đường khai phá thân người.

 

Trong công pháp, phân rã thân thể con người ra thành nhiều mảnh, hóa thành cấp độ vi mô, sau đó lợi dụng năng lượng để cường hóa.

 

 

0.26700 sec| 2421.539 kb