Chu Hiểu nghe thấy lời của bọn họ, nhíu mày một cái, rồi nói: “Ta nói giết các ngươi lúc nào?”

 

Quả thật nàng rất tàn khốc với kẻ địch, nhưng đầu sỏ của Thiên Giáo - Kiều Niệm đã đền tội, với thực lực như của nàng, chưa đến mức phải đi đối phó với những võ giả còn chưa đến Đại Tông Sư này.

 

“?” Đầu tiên Kiều Phàm sửng sốt một chút, sau đó trong lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm, nếu như Chu Hiểu thật sự muốn đối phó với bọn họ, bọn họ chỉ có thể lựa chọn một tư thế chết dễ nhìn một chút: “Vậy xin hỏi ngài tìm chúng ta vì chuyện gì?”

 

“Hỏi các ngươi một vài vấn đề, phương pháp tu luyện của Kiều Niệm có ở trên người của các ngươi hay không?”

 

Đây mới là mục đích thực sự khi đi tìm bọn họ của Chu Hiểu.

 

 

Kiều Niệm đã chết, có lẽ có để lại truyền thừa, khả năng cao nhất là nằm trong tay những giáo đồ của Thiên Giáo và người giết chết Kiều Niệm kia.

 

Thế nhưng Chu Hiểu không biết nội tình, cho rằng khả năng Kiều Niệm để kẻ địch lấy được truyền thừa của mình rất nhỏ, cho nên mới đến tìm những người vẫn còn ở lại trong Thiên Giáo ngay đầu tiên.

 

Nhưng hiển nhiên nàng thất vọng rồi.

 

Đại hộ pháp Kiều Phàm trả lời: “Xin lỗi, chúng ta cũng không lấy được những thứ truyền thừa kia, toàn bộ đều tu luyện khí huyết võ đạo, ngài có thể kiểm tra, hơn nữa ta cảm thấy bên trong Thiên Giáo chắc chắn không có người khác lấy được truyền thừa.”

 

Hắn ta rất thản nhiên, cho dù là đại hộ pháp nên hắn ta biết rất nhiều, nhưng sau khi tỉnh táo lại, hắn ta nhớ lại chuyện trước kia thì phát hiện dường như Kiều Niệm không muốn bọn họ tu luyện phương pháp của mình cho lắm.

 

Chu Hiểu nhíu mày một cái, nàng có thủ đoạn giám định có nói láo hay không, biết Kiều Phàm không có nói bậy bạ.

 

Như vậy, cũng hơi phiền toái.

 

Chẳng lẽ con đường tu luyện của Kiều Niệm đã bị mai táng theo Kiều Niệm?

 

Nghĩ tới những điều này, bên trong lòng Chu Hiểu hơi phiền não.

 

Nếu những người này không có, vậy cũng chỉ có một người khác có thể còn có một chút hy vọng: người đã giết chết Kiều Niệm.

 

Nhỡ đâu cuối cùng Kiều Niệm không nỡ, không hủy diệt pháp môn tu luyện của mình, bị người đó lục xác rồi tìm được thì sao?

 

Loại chuyện này, không phải là không có khả năng.

 

Bởi vì lúc còn nhỏ, nàng đi ra ngoài để rèn luyện, thường xuyên làm loại chuyện này, đã lấy được không ít cơ duyên từ trên thi thể của kẻ địch.

 

 

Loại chuyện như lục xác này cũng không có cái gì khó ăn nói.

 

Nếu không thể có được thứ mình muốn từ trong tay những người này, thì Chu Hiểu không muốn ở lại nữa, thế là nàng rời khỏi ngay lập tức.

 

Kiều Phàm nhìn Chu Hiểu rời khỏi, lập tức tê liệt ngã xuống đất.

 

Cường giả đứng đầu ở trước mặt, cho dù cũng không làm cái gì, hắn ta cũng vô cùng sợ hãi.

 

Nhưng nếu đã gặp được Chu Hiểu, thì nội tâm của hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

“Có thể xem như đã giải quyết chuyện với khách điếm Duyệt Lai, tiếp theo cho dù có vấn đề gì, cũng sẽ không vượt qua mức độ chịu đựng.”

 

Hắn ta cũng là tông sư có sức mạnh đứng đầu, có thể đối mặt với đa số vấn đề lớn nhỏ.

 

Đồng thời trong lòng hắn ta cũng nảy sinh một sự hiếu kỳ nhất định.

 

Rốt cuộc Kiều Niệm tu luyện cái gì, lại khiến cho một Đại Tông Sư chú ý đến.

 

Nghĩ tới đây, đột nhiên sắc mặt của Kiều Phàm thay đổi, có lẽ hắn ta đã hơi lạc quan rồi.

 

Mặc dù bọn họ biết, Kiều Niệm không để lại bất kỳ truyền thừa gì, nhưng người khác chưa chắc đã tin tưởng, đặc biệt là người dùng loại thủ đoạn thôi miên khống chế đó.

 

Hắn ta biết chắc chắn có rất nhiều người muốn có được nó, loại thủ đoạn đó thật sự đã quá nghịch thiên.

 

Có thể im hơi lặng tiếng khống chế người khác, hơn nữa sau khi khống chế, vẫn có thể trông giống như người bình thường, chỉ cần bản thân không bị bại lộ, thì gần như những người khác không nhận ra điều gì bất thường.

 

 

Nhất định sẽ có thế lực cường đại muốn có được thủ đoạn này, chỉ cần lợi dụng thủ đoạn này thật tốt là có thể phát huy được tác dụng to lớn.

 

“Đi mau, không nên về căn cứ, đến chỗ khác lánh nạn trước thì hơn.”

 

Nhất định phải đợi đến khi kiếp nạn này trôi qua, vấn đề của bọn họ hơi lớn, thậm chí cũng không thể ở trong Tuyền Châu, tất nhiên phải đến nơi khác để lánh nạn một thời gian, rồi bắt đầu lại.

 

 

Mà ở một nơi khác, Vương Thăng giải quyết xong chuyện của Thiên Giáo, lập tức đi về phía thành trì tiếp theo.

 

Hắn đã nghiên cứu hết rồi, những thành thuộc lộ tuyến đều tương đối lớn, hơn nữa còn là thành có thế lực võ giả, vậy nên hắn mới có thu hoạch lớn như vậy.

 

Hắn nghiên cứu “đạo pháp” trong “Thiên Niệm Kinh” ở trong xe hổ, mà đám người Lưu Kiến An đang đi theo phía sau Đại Bạch “mang nặng đi trước” .

 

Không thể không nói, rèn luyện liên tục trong thời gian dài như vậy, những gì đám người Lưu Kiến An thu hoạch được không hề nhỏ.

 

 

2.18848 sec| 2418.984 kb