Đùng đoàng!

 

Thiên lôi ngay lập tức bị đập tan, lan truyền ra khắp bốn phía, khiến cho cung điện bị chao đảo như sắp bị sụp đổ.

 

Kiều Niệm cũng không hề cho rằng chỉ một đòn là có thể đánh bại Vương Thăng, thiên lôi là mánh khóe kéo dài, chẳng mấy chốc hắn ta đánh ra chiêu mới.

 

Trầm Luân Vô Tận!”

 

Dưới sự tác động của Kiều Niệm, Vương Thăng cảm thấy dường như toàn bộ tế đàn cũng đang sáng lên, cùng lúc đó, tất cả mọi người trong Vân Trạch thành đã ngã xuống, tinh thần lực vô tận hội tụ lại, sau đó đè ép về phía Vương Thăng, muốn bao phủ lấy hắn.

 

“Rơi vào địa ngục vô tận đi, đây là khảo nghiệm Thiên Phụ dành cho đáy lòng của ngươi!”

 

Vương Thăng chỉ cảm thấy một luồng linh lực vô cùng khổng lồ đang ảnh hưởng lên người của hắn, dường như muốn kéo hắn vào giấc ngủ sâu vô tận kia.

 

Thật may sức mạnh của hắn được hòa làm một thể, khí huyết khổng lồ chống đỡ cho thần niệm của mình, cho nên mới có thể giữ được tỉnh táo.

 

Nhưng mà đây không phải là kế hoạch lâu dài.

 

 

Bây giờ Kiều Niệm đang lợi dụng “Chúng Sinh Niệm” để đối phó hắn.

 

Mặc dù trình độ này không đạt tới chúng sinh chân chính, nhưng với một thành, cộng thêm ý niệm của bản thân Kiều Niệm cũng cực kỳ đáng sợ rồi.

 

“Một khi đã như vậy, vậy thì phá hủy tế đàn của ngươi thôi!”

 

Vương Thăng nghĩ đến dị biến mới vừa rồi của tế đàn, hắn không hề do dự mà đâm Hắc Long thương xuống dưới.

 

“Liệt Địa!”

 

Vô số khí huyết chi lực bộc phát ra, thế lực cường đại được rót thẳng vào trong một chiêu này.

 

Ầm ầm ầm!

 

Tế đàn khổng lồ lập tức rung chuyển.

 

Kiều Niệm không ngờ rằng tế đàn được mình chế tạo bằng vật liệu đặc biệt lại bị đánh nát chỉ bằng một đòn, có ý định ngăn cản.

 

“Thần - Đại Thôi Thủ!”

 

Linh lực giống như vô tận hóa thành hai bàn tay vô hình, muốn khống chế tế đàn đang sụp đổ.

 

Đáng tiếc rằng khí huyết chi lực và khí thế tàn phá của Vương Thăng thật sự quá mạnh mẽ, tràn ngập khí tức hủy diệt, hắn ta chỉ dựa vào tinh thần lực thì hoàn toàn không tài nào ngăn cản sự sụp đổ của tế đàn.

 

Thậm chí bởi vì tinh thần tiếp xúc trực tiếp với khí thế, nên Kiều Niệm cảm nhận được tinh thần của mình đau nhói.

 

Thế là… tế đàn sụp đổ.

 

Tế đàn đã hao phí không biết bao nhiêu vật liệu, bao nhiêu tâm huyết của Kiều Niệm lập tức vỡ tan tành, từ từ biến thành đống hoang tàn.

 

 

Kiều Niệm biết không thể làm được gì, nên để mặc không ngăn cản nữa.

 

Tế đàn không còn, nhưng hắn ta không phải không còn lá bài chưa lật, đây là lá bài hắn ta chưa từng sử dụng bao giờ.

 

Tinh Thần Quan Tưởng Đại Pháp - Thiên Phụ Giáng Lâm!”

 

Tinh thần lực của hắn ta cũng hóa thành sức mạnh hữu hình, quang minh rực rỡ vô tận giáng thẳng từ trên trời xuống, ở trong nháy mắt đó, thậm chí hào quang của huyết khí liệt dương của Vương Thăng cũng bị áp chế.

 

Nhưng mà Huyết Khí Thần Thông không chịu khuất phục, lập tức phóng lên cao, đối lập với bóng dáng của quanh minh giáng xuống.

 

Đó là một bóng dáng giống như thần linh, cao trăm thước, toàn thân tinh khiết như thủy tinh, tản ra uy nghiêm của mình.

 

Huyết Khí Đại Long do Huyết Khí Thần Thông Kinh Long hóa thành lớn lên trong nháy mắt, thay vì giằng co, trên bầu trời có hai cỗ khí thế va chạm với nhau vô cùng mạnh mẽ, khiến gió lớn đột nhiên nổi lên!

 

Vù!

 

Vô số bụi đất bị thổi tung lên, bóng dáng tinh khiết và Huyết Khí Đại Long va chạm với nhau, thề phải tiêu diệt đối phương.

 

Vương Thăng cũng không do dự, hắn vung trường thương lên, tích trữ lực lượng bằng Bát Cực Chi Thế, khí huyết chi lực vô tận tuôn ra, vô số sức mạnh hội tụ vào một chỗ.

 

“Kinh Thế Long Thương!”

 

Đây là kỹ xảo phát lực mà Vương Thăng kết hợp giữa ba thức Bát Cực quyền, thế của Lục Hợp Đại Thương và Huyết Khí Thần Thông tạo thành thương pháp tuyệt thế, có thể diệt hết mọi thứ.

 

Thương thế vừa xuất, đột nhiên Huyết Khí Đại Long vòng lại, sau đó xen lẫn vào thương ảnh trong hư không rồi đánh về phía bóng dáng thủy tinh.

 

 

Grào!

 

Như có tiếng long ngâm!

 

Bóng người thủy tinh muốn ngăn cản, nhưng đối kháng với loại sức mạnh vô cùng cường đại này, nó hoàn toàn không tài nào ngăn cản, nên đã bị xuyên thẳng qua.

 

Kiều Niệm kêu rên một tiếng, trong mắt có mê man, cũng có tỉnh táo.

 

Bóng người thủy tinh từ từ tan biến, mà chính là vào lúc này, dường như bóng người thủy tinh đã phát sinh biến hóa.

 

Thân thể tinh khiết ban đầu trở nên đen thui, vô số bướu thịt mọc ra từ thân thể, trên bướu thịt có từng khuôn mặt người dữ tợn, dường như vô cùng không cam lòng.

 

Cùng lúc đó, tiếng kêu thảm thiết khàn khàn của Kiều Niệm vọng đến.

 

“Chuyện gì xảy ra, Thiên Phụ, ngài muốn vứt bỏ ta sao? A!”

 

Dường như hắn ta đang chịu đựng nỗi đau đớn dữ dội nào đó.

 

Vương Thăng lại không có thời gian chú ý đến hắn ta.

 

Hắn đang chú ý đến bóng người ghê tởm đó.

 

Từ khi mới vừa bắt đầu chiến đấu hắn đã phát hiện, cái thứ gọi là Thiên Phụ Giáng Lâm này, có sức mạnh lớn đến mức không theo lẽ thường.

 

Dường như nó đã hoàn toàn vượt qua trình độ của Bạch Liên Linh Vương, chỉ kém hơn hắn một chút.

 

Điều này hoàn toàn không phù hợp với sức mạnh của Kiều Niệm mà hắn cảm nhận được, cho nên hắn đã lập tức vận dụng một trong những tuyệt chiêu của mình.

 

 

Chương 411: Đạo bị can thiệp 3

 

 

Đúng như dự đoán, sau khi xuyên thủng bóng dáng khổng lồ kia, thân thể kia lập tức biến hóa thành một hình thái khác.

 

Từ tinh khiết như thần linh, lập tức biến thành dáng vẻ ghê tởm như thế này.

 

Nhưng mà xu hướng tan biến không hề dừng lại, mà vẫn đang từ từ tan biến như trước.

 

Chẳng qua khí tức u oán độc ác kia khiến cho Vương Thăng biết, sợ rằng chuyện này vẫn chưa được kết thúc.

 

Dĩ nhiên, cho dù có u oán độc ác như thế này, cũng không thoát khỏi kết cục tiêu tán.

 

Chẳng bao lâu sau, trên bầu trời chỉ còn lại Huyết Khí Đại Long của Vương Thăng.

 

Vương Thăng thu hồi thần thông, sau đó đi đến trước mặt của Kiều Niệm.

 

Lúc này thất khiếu của Kiều Niệm chảy máu, sắc mặt dữ tợn, rõ ràng đã chịu đau đớn cực kỳ kinh khủng, nhưng hắn ta vẫn còn sống.

 

Vương Thăng không có ra tay giết chết ngay.

 

Hắn muốn biết rốt cuộc cái thứ gọi là “Thiên Phụ” đó là thứ gì.

 

Nhưng mà còn không đợi hắn hỏi, Kiều Niệm đã bắt đầu tự mình lẩm bẩm.

 

“Bị quấy nhiễu rồi, nó không cho phép chúng ta đi theo đạo khác, bốn mươi năm trước ta đã bị theo dõi, nó quấy nhiễu ta, khiến ta đi theo đạo sai lầm, đạo hữu, đạo của ta sai rồi!”

 

Thì ra không phải hắn ta đang lẩm bẩm một mình, mà là đang nói cho Vương Thăng nghe.

 

Vương Thăng nghe thấy đáy lòng sụp đổ của Kiều Niệm.

 

Kiều Niệm là một người cầu đạo rất đơn thuần, nhưng bây giờ, dường như hắn ta đã phát hiện ra thứ gì đó, đạo mà hắn ta luôn lấy làm kiêu ngạo bị

 

 

ngoại lực can thiệp, hoàn toàn không phải là đạo mình theo đuổi ngay từ ban đầu.

 

Cho dù ban đầu óc hắn ta có khỏe mạnh, thì cũng không chịu được loại đả kích này, khí tức sinh mạng cũng bị giảm xuống một khoảng lớn.

 

Vương Thăng muốn ra tay bảo vệ tính mạng của hắn ta.

 

Dường như Kiều Niệm biết rõ rất nhiều bí mật, hắn muốn biết rõ ràng.

 

Ta cứu ngươi trước đã!”

 

“Không cần, từ lúc ta tu luyện Tinh Thần Quan Tưởng Pháp để hình dung nó, số mạng của ta đã định trước từ lâu rồi!”

 

Nó này, rõ ràng chính là thứ gọi là “Thiên Phụ”.

 

“Đạo hữu, thế giới này của chúng ta bị bệnh, một khi bước vào đạo khác, cũng sẽ bị Thiên Phụ can thiệp, không… có lẽ không chỉ có đạo khác, khí huyết võ đạo có lẽ cũng là như vậy, đó là thủ đoạn thu hoạch của nó, đó là một cái vực sâu vô tận!”

 

Dường như Kiều Niệm biết được càng nhiều, cũng càng thêm vụn vỡ.

 

“Rốt cuộc Thiên Phụ là cái gì? Dị biến ngoại lai, hay là cái gì, còn có can thiệp là chuyện như thế nào?”

 

Vương Thăng hỏi thẳng những vấn đề của mình.

 

Hắn đã cảm nhận được, khí tức sinh mạng của Kiều Niệm lại đang giảm xuống một lần nữa, dù cho hắn dùng sức mạnh của mình để duy trì cũng không dừng được sự sụt giảm này, Kiều Niệm vốn dĩ đã hết cách cứu vớt.

 

Cho nên hắn nhất định phải hỏi rõ chuyện.

 

Đừng có chết trong lúc quan trọng mà!

 

Cũng không biết có phải là chấp niệm hay không, Kiều Niệm lại tạm thời chống đỡ được một lúc nữa.

 

 

“Thiên Phụ là cái gì, ta cũng không biết, dù là bây giờ ta vẫn không tài nào thoát khỏi ảnh hưởng của nó. Đúng rồi, nó là tặc, đại tặc thu hoạch thiên hạ! Đại tặc can thiệp vào toàn bộ Đại Chu, thậm chí thế giới, không phải sức mạnh của ngoại lai, còn có…”

 

Kiều Niệm còn muốn nói điều gì, nhưng hắn ta bỗng nhiên dừng lại.

 

Khí tức sinh mạng của hắn ta vẫn còn đó, nhưng mà lại không nói ra được.

 

Hai hàng nước mắt chảy ra từ khóe mắt hắn ta: “Thiên Phụ, ngài vẫn không buông tha cho ta sao?”

 

Vương Thăng nhạy bén nhận ra được, Kiều Niệm bị can thiệp, có một số thứ hắn ta không nói ra được, vì vậy chỉ có thể rơi lệ.

 

Nhận ra được điểm này, Kiều Niệm không nói về những thứ này nữa, mà là lấy ra một quyển sách được gìn giữ rất tốt từ trong ngực mình.

 

Sau đó hắn ta đột nhiên xé sách, xé hơn phân nửa của quyển sách này, sau đó dùng linh lực cuối cùng của mình phá nát một nửa này.

 

Vô số bột giấy bay phiêu du theo gió.

 

Sau đó, Kiều Niệm lại lần nữa sử dụng linh lực của mình, đưa một nửa còn lại đến trước mặt Vương Thăng.

 

“Đây là nghiên cứu lúc không bị can thiệp, kính nhờ đạo hữu, tiếp tục truyền thừa, đây là ta đã tới…”

 

Kiều Niệm đã chết!

 

Vương Thăng ra tay, nhưng trên thực tế nguyên nhân cái chết cũng không phải do hắn, mà bị cái gọi là “Thiên Phụ” can thiệp.

 

Nếu không, lúc nãy ở trạng thái kia, chưa chắc không thể cứu sống được, một con người hướng đạo như vậy, chết đi thì đúng là hơi đáng tiếc, nhưng điều này sẽ không có nhiều thay đổi vì Kiều Niệm là kẻ địch của Vương Thăng hắn.

 

 

Hắn ngó ngó quyển sách trong tay mình, đây là thứ cuối cùng Kiều Niệm để lại.

 

Ban đầu quyển sách này rất dày, rõ ràng là Kiều Niệm đã tiêu tốn rất nhiều tâm tư vào quyển sách này.

 

Cho dù bị Thiên Phụ can thiệp, hắn ta cũng luôn truy tìm con đường đi về phía trước.

 

Nhưng trong lúc hấp hối hắn ta mới nhận ra đạo của mình cũng đã bị can thiệp từ lâu rồi, nội dung trong sách có vấn đề, cho nên đã phá hủy hơn nửa.

 

Chỉ để lại gần nửa quyển sách cho vị “đạo hữu” Vương Thăng này.

 

 

1.76572 sec| 2492.477 kb