Lần nào cũng tiêu hao thể lực và khí huyết chi lực hết sạch, lúc tiếp tục tu luyện, tốc độ hấp thu tiêu hóa ban đầu cũng nhanh hơn một chút, mười hai người đều tự tiến bộ trong cảnh giới của mình rất nhiều.

 

Hơn nữa trên đường này cũng không hề thái bình hoàn toàn.

 

Suốt dọc đường, bọn họ gặp phải không ít võ giả và yêu thú cướp đường, cách thức vượt qua, chính là Vương Thăng dọn dẹp tại chỗ.

 

 

Võ giả hoặc là yêu thú tầm cấp bốn trở xuống, Vương Thăng đều để cho bọn người Lưu Kiến An tự giải quyết.

 

Nếu như số lượng cấp bốn hơi nhiều, vậy thì cùng tiến lên, nếu như đối thủ chỉ có một, vậy thì lựa chọn người thích hợp để đánh chiến.

 

Dọc theo đường đi, mặc dù mấy người Lưu Kiến An còn tấm bé, nhưng cũng coi như đã đổ máu, cũng đạt được không ít kinh nghiệm thực chiến.

 

Tốc độ tu luyện được tăng lên, thỉnh thoảng thực chiến, với hai điều kiện này cộng lại, Vương Thăng nhìn cảnh giới bọn họ, suy đoán có lẽ trước khi đến đế đô sẽ thăng được một cấp.

 

Đến lúc đó cho dù là Lưu Kiến An số tuổi lớn nhất cũng mới mười ba tuổi, mười ba tuổi đã là võ giả cấp bốn, không ít người biết được sẽ hâm mộ muốn khóc.

 

Dĩ nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là tài nguyên Vương Thăng cung cấp đủ nhiều.

 

Hắn đã chuyển hóa toàn bộ đan dược thành linh đan dược vương, cũng lười cố gắng chuẩn bị cho đám người Lưu Kiến An, cho nên đám người Lưu Kiến An ai nấy cũng được sử dụng linh đan dược vương để tu luyện.

 

Dĩ nhiên, bọn chúng không tài nào tiêu hóa hết dược liệu của nguyên một viên được, vì dược liệu quá mạnh mẽ.

 

Cho nên trên thực tế toàn được sử dụng dạng đã hóa thành nước, một viên cũng đủ cho bọn chúng sử dụng rất lâu.

 

Về bản chất thì dược vương được sử dụng dưới dạng hóa thành nước cũng sẽ không phát sinh biến hóa gì, cho nên đám người Lưu Kiến An có tốc độ tu luyện rất nhanh.

 

Cứ tiến về phía trước như vậy, chẳng mấy chốc đã đến tòa thành trong mục tiêu kế tiếp.

 

Vương Thăng định nghỉ dưỡng sức một chút, sau đó sẽ đi săn sóc những thứ trong gia tộc và thế lực võ giả lớn kia một chút, nào ngờ mới vừa tiến

 

 

vào thành không bao lâu, lúc đang định đi tìm khách điếm Duyệt Lai, chưởng quỹ của khách điếm Duyệt Lai đã tự mình tìm tới cửa.

 

“Xin hỏi là đại nhân giải quyết vấn đề thành Vân Trạch sao?”

 

Vương Thăng hơi bất ngờ, chuyện thành Vân Trạch cũng truyền đi nhanh đến như vậy sao?

 

Nhưng mà hắn đã phản ứng lại rất nhanh, có lẽ không phải chuyện bị truyền đi mau, mà là khách điếm Duyệt Lai đã cố gắng thông báo cho mỗi một chưởng quỹ của từng thành.

 

“Các ngươi đang chờ ta?”

 

Chưởng quỹ vui mừng, thế này tức là thừa nhận, công lao lớn đây!

 

Có thể báo cáo lại tin tức cho bên trên rồi, chỉ cần có thể giữ người này lại, thì chắc chắn sẽ lấy được rất nhiều phần thưởng.

 

“Đúng vậy, đại nhân, chắc ngài đang tìm khách điếm phải không, để ta sắp xếp cho ngài!”

 

Vương Thăng không có phản đối, đây là chuyện hắn đang định làm.

 

“Theo sau!”

 

Kéo xe lâu như vậy, Đại Bạch đã hiểu về những chuyện này từ lâu nên tất nhiên hiểu rõ cần phải làm chuyện gì.

 

Sau khi tiến vào khách điếm, Vương Thăng để cho đám người Lưu Kiến An tự đi về phòng nghỉ ngơi dưỡng sức, còn lại một mình hắn thì nhìn về phía chưởng quỹ, nói: “Nói đi, tìm ta có chuyện gì?”

 

Rõ ràng chưởng quỹ này đang cố ý đợi hắn, hắn không tin là không có chuyện gì.

 

Chưởng quỹ biết đối mặt với loại cường giả này, không biết đối phương có thủ đoạn gì, nhưng chắc chắn không thể nói láo, vì vậy cứ nói thật là được: “Đại nhân, đại chưởng quỹ của chúng ta muốn gặp mặt ngài một lần!”

 

 

Bởi vì phải chờ đám người Lưu Kiến An, cho nên Vương Thăng mới tiến về phía trước chậm chạp, mà người của khách điếm Duyệt Lai cũng thông báo tin tức bằng phương thức nhanh nhất.

 

Cho nên yêu cầu của Chu Hiểu mới có thể được truyền đạt nhanh như vậy.

 

Vương Thăng không ngờ lại là chuyện này.

 

Tất nhiên hắn cũng biết rõ đại chưởng quỹ của khách điếm Duyệt Lai là ai, Đại Tông Sư Chu Hiểu nổi danh khắp chốn, có thể tính là người có tuổi tác nhỏ trong những Đại Tông Sư, nhưng sức mạnh cũng không yếu một chút nào.

 

“Đại chưởng quỹ của các ngươi muốn gặp ta làm gì?”

 

Ắt hẳn bọn họ không có liên quan gì đến nhau mới đúng chứ?

 

Chưởng quỹ lắc đầu một cái, nói: “Xin lỗi đại nhân, ta cũng không biết rõ về chuyện này lắm, nhưng đúng là tin tức truyền đến từ phía trên, hy vọng ngài đồng ý.”

 

Tin tức được bên trên truyền đến là cố gắng hết sức, nhưng không thể cưỡng chế, cho nên chưởng quỹ chỉ có thể cầu xin.

 

Vương Thăng càng kỳ quái, nhưng mà sau khi hắn suy nghĩ một lúc, thì gật đầu một cái, nói: “Có thể, ta sẽ đợi ở chỗ này một thời gian ngắn.”

 

Khí huyết võ đạo của thế giới này, những người đứng chỗ cao nhất là Đại Tông Sư chính thống, hắn cũng muốn biết một chút về họ.

 

Nếu như có thể trao đổi một chút thì càng tốt.

 

Hắn đã thu hoạch được rất nhiều từ việc trao đổi với Kiều Niệm, chắc hẳn loại Đại Tông Sư như thế này cũng vậy.

 

 

1.39320 sec| 2429.094 kb