Khí huyết võ đạo phát triển không biết bao nhiêu năm, chưa nói đến chuyện nó đã chín muồi, nhưng phát triển trong thời gian dài như vậy, thế mà lại bị công pháp vài thập niên đuổi theo, dù thế nào cũng không thể coi như đã chín muồi.

 

Đây không phải hiện tượng bình thường.

 

Chu Hiểu khẽ nhíu mày, nói: “Khí huyết võ đạo cũng sẽ bị can thiệp sao?”

 

“Cảm thấy Khí huyết võ đạo sẽ không bị?” Vương Thăng nghe ra điều gì đó trong giọng điệu của của nàng, rất giống với thái độ của hắn khi nghiên cứu “Tế Luyện” trước đó: “Khí huyết võ đạo phát triển lâu như thế thì không đơn giản vậy đâu, Chu chưởng quầy, ngẫm lại những võ thuật khí huyết đó, thật sự rất kém cỏi sao?”

 

Đọc sách càng nhiều, kiến thức Vương Thăng càng thêm rõ ràng.

 

Hắn không ngờ rằng Chu Hiểu đã phạm phải sai lầm không khác với chính mình lắm.

 

Khí huyết võ đạo không yếu ớt đến mức đó, nhất là bây giờ có thể là tình huống có những bí mật khác.

 

Chu Hiểu vừa bị nói như vậy, không thể nói là được khơi mở trí tuệ, nhưng cũng như bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại.

 

Dường như nàng thật sự có loại suy nghĩ này.

 

Nhìn dáng vẻ của nàng, Vương Thăng biết trong lúc nhất thời nàng sẽ không nghĩ thông được loại chuyện này, cho nên quyết đoán nói sang chuyện khác.

 

 

“Tóm lại, Khí huyết võ đạo rất có khả năng cũng bị can thiệp, hơn nữa cùng loại can thiệp giống như của ngươi, nhưng loại can thiệp này lại hoàn toàn khác với con đường tu luyện tinh thần.”

 

“Nếu có thể xác định con đường của Chu chưởng quầy ngươi cũng thật sự bị can thiệp, thì vấn đề trong đó có thể rất lớn.”

 

Nếu có bằng chứng xác minh cho tất cả những điều này, thì có nghĩa là mọi chuyện sẽ hơi khó nói.

 

Vốn dĩ chỉ là một cuộc gặp gỡ giao lưu, thảo luận, Vương Thăng không ngờ lại có được tin tức mới.

 

Con đường của Chu Hiểu hình như cũng xảy ra vấn đề…

 

Hiện tại Chu Hiểu cũng không có tâm trạng suy nghĩ đến vấn đề tâm lý của chính mình, bởi vì vấn đề quan trọng nhất lúc này là liệu toàn bộ hệ thống tu luyện có thật sự chịu hạn chế hay không.

 

Nếu chuyện này trở thành sự thật, đối với bất kì người tu luyện nào mà nói, cũng có sức tổn hại mang tính huỷ diệt.

 

Không cần nghi ngờ, Chu Hiểu chính là một người tu luyện, nếu có chứng cứ, nàng cũng không biết chính mình có trở nên mất cân bằng và sụp đổ hay không.

 

“Có một vật thần bí quấy nhiễu con đường tu luyện tinh thần, chuyện này là sự thật, đã có thể xác định. Mà con đường tu luyện của ta bị can thiệp, tuy chỉ là suy đoán, nhưng…”

 

“Nhưng Chu chưởng quầy, nội tâm của ngươi cho rằng là sự thật, đúng không?” Vương Thăng chỉ ra những gì mà Chu Hiểu không nói tiếp.

 

Trên thế giới không có nhiều sự trùng hợp như vậy, toàn bộ đều có liên hệ với nhau, thậm chí có những sự trùng hợp trước sau đều logic với chính nó.

 

Không có chứng cứ, nhưng trong nội tâm của Chu Hiểu không có cách nào xem nhẹ chuyện này.

 

 

Nàng còn muốn tiếp tục tiến lên.

 

Nàng không muốn bị một vật không rõ ngăn cản con đường của chính mình, cuối cùng nàng hít sâu một hơi, nói: “Không có biện pháp giải quyết sao?”

 

Vương Thăng khẽ lắc đầu, thông tin mà hắn biết được là không ít, nhưng đối với “Thiên Phụ” kia, hắn cũng không có bao nhiêu hiểu biết.

 

Điều duy nhất có thể xác định chính là Thiên Phụ là một vật cực kỳ đáng sợ.

 

Cho dù hiện tại hắn đối mặt với nó, cũng không chắc chắn có thể đánh bại trăm phần trăm.

 

“Có điều tạm thời cũng không cần quá lo lắng, theo như thông tin trước mắt, đối với hệ thống tu luyện tăng cường sức mạnh cho bản thân bằng Khí huyết võ đạo, phương pháp mà Thiên Phụ sử dụng để quấy nhiễu dường như đều ngăn cản việc tăng cảnh giới, chỉ sử dụng biện pháp khống chế đối với tinh thần võ đạo.”

 

“Nói cách khác, ít nhất hiện tại Thiên Phụ cũng phải chịu hạn chế, có lẽ chúng ta có thể tìm được biện pháp phá vỡ nó.”

 

Trước khi trao đổi với Chu Hiểu, Vương Thăng còn phán đoán Khí huyết võ đạo không có vấn đề gì, nhưng hiện tại xem ra chưa chắc như thế.

 

Ít nhất thì dường như con đường phía trước đang bị chặn lại.

 

Nhận thức của hắn rất rõ ràng, khí vận Đại Tông Sư rất mạnh, nhưng trong vô số võ giả chỉ có thể có một người ra đời, không phải là một con đường khỏe mạnh gì.

 

Trước mắt dường như chỉ có thể như vậy!” Chu Hiểu thở dài một hơi, nàng không biết nhiều thông tin như Vương Thăng, tạm thời cũng không có biện pháp khác.

 

Nhìn dáng vẻ này của Chu Hiểu, Vương Thăng nhớ tới thông tin mình cố tình để lại cuối cùng, một thông tin rất quan trọng.

 

 

“Chu chưởng quầy, ngươi thấy thế nào về “Thiên Hạ Thất Đại Tặc” theo như lời của Quan Tinh Cốc chủ đã mất vào mấy năm trước!”

 

Đặt chủ đề này ở cuối cùng, chủ yếu là bởi vì đề tài này có hơi mạo phạm đến thực lực như khách điếm Duyệt Lai, vì đề phòng còn chưa kịp giao lưu, không thu hoạch được chút gì đã bị trở mặt, nên hắn mới cố tình để dành tới cuối cùng.

 

Đến lúc đó nếu có thật sự trở mặt đánh nhau, thì những thứ nên thu hoạch cũng đều thu hoạch được rồi, như vậy cũng không lỗ.

 

 

0.11891 sec| 2425.086 kb