Đương nhiên Vương Thăng có thể dùng thần niệm nhìn thấy cảnh tượng này, hắn thở dài một cái rồi nói: “Thuận tiện thôi, các ngươi tự thu xếp cho ổn thỏa đi!”

 

Cảm ơn cái gì, hắn cảm thấy việc này không có gì cả, ở lại chỉ là muốn nghỉ dưỡng sức một chút, đồng thời nhìn xem diễn biến tiếp theo như thế nào.

 

“Ngoài ra không cần tới tìm ta nữa!”

 

Hắn không muốn đụng vào rắc rối thêm nữa.

 

Mười bốn vị tông sư thấy Vương Thăng đã nói như vậy, tất nhiên thức thời, nhìn nhau mấy cái rồi định rời khỏi, cũng để lại chút đồ.

 

“Chúng ta cáo lui, đây là một ít tấm lòng của chúng ta, mong ngài nhất định phải nhận lấy.”

 

Tất cả mọi người đều rời khỏi, chỉ còn lại chưởng quỹ và tiểu nhị, chưởng quỹ tự mình xuống bếp, chuẩn bị thức ăn cho Vương Thăng, dùng toàn nguyên liệu nấu ăn thượng hạng.

 

Mà tiểu nhị cũng còn chưa làm gì, đã bị chưởng quỹ dặn dò truyền tin tức về mọi chuyện cho tổng bộ.

 

Tổng bộ của khách điếm Duyệt Lai ở Xích Châu, giáp ranh với Tuyền Châu.

 

 

Thiên Giáo làm những chuyện này ngay dưới mí mắt của tổng bộ, chắc chắn tổng bộ sẽ có hành động không nhỏ.

 

Dĩ nhiên, chưởng quỹ cũng chỉ biết là sẽ có hành động không nhỏ, nhưng không thể ngờ được hành động lại lớn đến thế, kinh động đến cả đại chưởng quỹ Chu Hiểu…

 

Sau khi chưởng quỹ để cho tiểu nhị đi ra ngoài gửi tin tức, thì chuyên tâm chuẩn bị thức ăn.

 

Bất kể là vì ơn giải cứu hay là vì thực lực, hắn ta đều cảm thấy mình cần dụng tâm.

 

Nhưng hắn ta cũng không quấy rầy quá nhiều, sau khi làm xong lập tức bưng toàn bộ thức ăn và thứ mà mười bốn vị tông sư để lại lên, rồi lập tức ra ngoài, không hề làm phiền chút nào.

 

Vương Thăng đánh thức đám trẻ Lưu Kiến An dậy dùng cơm.

 

Hắn đã nhìn thấy thứ mười bốn vị tông sư để lại bằng thần niệm, đó là một ít linh đan.

 

Bởi vì Kiều Niệm tu luyện bằng phương pháp thu hoạch, nên tất nhiên hắn ta sẽ không để cho người khác tu luyện nó, vì vậy những người khác trong Thiên Giáo đều tu luyện khí huyết võ đạo, bên trong Thiên giáo cũng có không ít tài nguyên.

 

Chỗ linh đan này, Vương Thăng đoán là phần lớn, thậm chí là tất cả số còn sót lại trong Thiên Giáo.

 

Đã là linh đan thì chắc chắn hiệu quả sẽ không tệ, có hiệu quả không khác nhiều với Thập Toàn Đại Bổ hoàn trước kia.

 

Nhưng Vương Thăng bây giờ không còn xem trọng linh đan nữa.

 

Bởi vì toàn bộ Thập Toàn Đại Bổ hoàn của hắn hiện giờ được chế tạo từ dược vương, hiệu quả còn mạnh hơn những linh đan này không biết bao nhiêu lần.

 

 

Nhưng nếu đã được đưa tới, thì hắn cũng sẽ không vứt đi, để xem sau này có tác dụng gì.

 

Cùng lúc đó, công tác giải quyết hậu quả của thành Vân Trạch cũng bắt đầu.

 

Thiên Giáo giải tán là chuyện hoàn toàn trong dự liệu.

 

Do bị khống chế tinh thần nên đại đa số người không nghĩ tới chuyện ở lại nữa.

 

Trong số họ có rất nhiều người là giáo đồ bị Thiên Giáo cưỡng ép độ hóa tới, không ra tay với đồng bạn là bởi vì những năm này toàn bộ Thiên Giáo bị khống chế tinh thần, không có mâu thuẫn gì cả.

 

Nhưng muốn ở lại làm việc cùng nhau, đó là chuyện không thể nào.

 

Mười bốn vị tông sư, trong đó mười một vị sau khi cảm tạ Vương Thăng cũng đã rời khỏi không chút do dự, trong số bọn họ, người rời quê hương lâu nhất đã hơn ba mươi năm rồi, nhưng bất kể hiện giờ quê hương trông như thế nào, bọn họ cũng muốn quay về xem sao.

 

Còn về ba vị còn lại, họ không rời khỏi, mà định thừa kế Thiên Giáo.

 

Ta biết các ngươi đều oán hận Thiên Giáo, bởi vậy sẽ không ngăn cản các ngươi, thực ra bản thân ta chủ động gia nhập Thiên Giáo, năm đó quê hương xảy ra đại hạn, nếu không có người của Thiên Giáo mang tới một ít lương thực, ta đã chết rồi.”

 

Đây là lời của một đại hộ pháp Thiên Giáo nói.

 

Thiên Giáo cũng từng là một giáo phái vô cùng chính nghĩa, đi với Tuyền Châu, cứu sống người bị thương, hành thiện tích đức.

 

Cho dù sau đó bị Kiều Niệm dẫn sai đường, nhưng cũng không dừng chuyện hành thiện lại.

 

Lúc trước đại hộ pháp có thể sống sót là nhờ vào ân huệ của Thiên Giáo, thậm chí đến bây giờ cũng đã thành một tông sư vô cùng mạnh.

 

 

Đây cũng là chuyện không tài nào phủ định.

 

Cho nên hắn ta định lưu lại, tiếp tục phát triển Thiên Giáo, ít nhất đối với bên ngoài và dân chúng thì cho tới bây giờ, danh tiếng của Thiên Giáo vẫn rất tốt.

 

Hắn ta không muốn Thiên Giáo đã từng đã cứu mình biến mất vào lúc này.

 

Trừ hắn ta ra, còn có hai vị tông sư cũng có suy nghĩ không khác lắm, bọn họ cũng đã từng nhận ân huệ của Thiên Giáo, hơn nữa đó còn là đại ân cứu mạng, cho nên mới gia nhập Thiên Giáo, bảo họ buông bỏ vào lúc này, là chuyện khó mà làm được.

 

Phần lớn mọi người không ai để ý đến bọn họ, chỉ có Nhị hộ pháp, cũng chính là Lý Vân đã đổi lại tên cho mình nói mấy câu.

 

“Các ngươi phải biết, chuyện Thiên Giáo thôi miên khống chế là chuyện không tài nào giấu giếm, bởi vì chuyện này nên đã đắc tội không ít người, nếu các ngươi muốn thừa kế Thiên Giáo, vậy thì kẻ địch trong tương lai còn nhiều hơn các ngươi tưởng tượng, thậm chí một số dân chúng đã từng được hưởng ân huệ, cũng sẽ không hiểu.”

 

 

0.11186 sec| 2421.492 kb