“Chu chưởng quầy có thể hỗ trợ thu thập một ít bí tịch võ học hoặc là sách luận đàm không, đặc biệt là sách luận đàm về nghiên cứu càn khôn, ta sẽ dùng giá gốc trên thị trường để giao dịch với ngươi, thậm chí giá cao hơn cũng được.” Vương Thăng không chút nào che giấu mục đích của chính mình.
Chu Hiểu chính là là người đã mở khách điếm Duyệt Lai trên toàn bộ Đại Chu, không có bất luận kẻ nào có mối quan hệ rộng hơn nàng, nếu như lợi
dụng loại mạng lưới quan hệ này để thu thập đồ vật, thì cho dù là số lượng hay là chất lượng đều sẽ được tăng lên rất nhiều.
Loại chuyện này, sao hắn có thể không lợi dụng một chút chứ?
Đối với việc này, Chu Hiểu cũng không hề suy xét, nàng nói: “Có thể, thành trì tiếp theo mà ngươi đi là nơi nào, đến lúc đó thu thập xong ta sẽ trực tiếp đưa đến khách điếm Duyệt Lai ở nơi đó.”
Vương Thăng nói ra một thành trì.
“Được, có điều cũng không cần thu mua với giá gốc, đến lúc đó ta sẽ trực tiếp tặng cho, coi như là thù lao vì ngươi đã nói cho ta nhiều thông tin như vậy.”
Nói xong, Chu Hiểu lập tức rời đi như bay, không hề để bụng chuyện tiền bạc chút nào.
“Sao mình lại quên mất Chu Hiểu là phú bà lớn nhất toàn bộ Đại Chu chứ!”
Khi thu thập bí tịch sách luận đàm, ngoại trừ nhân lực, còn phải có khả năng tài chính rất lớn, mà Chu Hiểu là người không thiếu hai thứ này nhất.
Nhìn Chu Hiểu rời đi, Vương Thăng cũng thu hồi ánh mắt của chính mình.
Lúc này mục đích đã đạt được, hắn cũng muốn rời đi.
Đi đế đô trước, biết đâu có thể giải quyết được không ít vấn đề.
Sau khi đưa đám người Lưu Kiến An ra khỏi phòng, Vương Thăng đã lập tức dẫn mọi người rời đi, chưởng quầy đúng lúc thấy được cảnh này.
Hắn tưởng Vương Thăng chờ đợi đến mức mất kiên nhẫn, cho nên tính toán rời đi.
“Đại nhân, chúng ta truyền đạt tin tức rất mau, hẳn là đại chưởng quầy sẽ nhanh chóng nhận được, xin ngài hãy ở lại chờ một khoảng thời gian.”
“Không cần, ta đã gặp mặt với đại chưởng quầy của các ngươi, cũng nên rời đi rồi, ngươi yên tâm đi!”
Nếu hắn và Chu Hiểu không muốn để cho người khác phát hiện, thì nhất định sẽ không có ai có thể phát hiện ra bọn họ, chưởng quầy không biết cũng bình thường.
Tuy nhiêu hắn cũng lười giải thích, dứt khoát dẫn mọi người rời đi, để lại chưởng quầy với vẻ mặt khó hiểu.
“Gặp rồi?”
Chưởng quầy không cảm thấy Vương Thăng sẽ nói bậy.
Hiện tại hắn ta đang vô cùng hối hận, tuy rằng có thể nhận được lượng tài nguyên lớn, nhưng đâu có quan trọng bằng việc lộ mặt trước đại chưởng quầy.
Biết sớm thì hắn ta đã luôn đi theo vị đại nhân kia rồi.
Cuối cùng chưởng quầy cũng chỉ có thể vừa đau lòng vừa vui sướng mà thu nhận tài nguyên từ tổng bộ.
Mà lúc này Vương Thăng đã rời khỏi thành trì rất xa rồi.
Trong khoảng thời gian này, hắn thu hoạch được rất nhiều.
Tuy rằng trên đường gặp không ít chuyện ngoài ý muốn, nhưng mới ra chút thời gian ngắn ngủi như vậy, đã có không ít kỹ năng tiến bộ rất lớn.
Rõ ràng nhất chính là tiến độ của “Vô Sinh Chân Không Cảm Ứng” và càn khôn.
Một là bởi vì thảo luận với Kiều Niệm, hai là vì có được một sách luận đàm quan trọng.
Còn có cả tiến độ của Dịch Cân Kinh và Tám Đoạn Cẩm, đây là thu hoạch được khi thảo luận với Chu Hiểu.
Đối với việc tăng cường thân thể, sự lý giải của Chu Hiểu đã được hắn khắc sâu vô cùng, trong quá trình thảo luận này, tiến độ của hai kỹ năng này đã thật sự tăng rất nhanh, ví dụ là Dịch Cân kinh, tiến độ trực tiếp tăng hơn 20%.
Phải biết rằng Dịch Cân Kinh có thể phá giới hạn kỹ năng bốn lần, tiến độ có thể đạt một chút tiến bộ hơn 20%, cũng không phải là điều kỳ diệu bình thường.
Chỉ cần cho tiến độ hoàn thành, phỏng chừng Chân Thể sẽ nhanh chóng nâng cao một tầng.
Tuy vậy, gần đây phần lớn tâm trí của Vương Thăng lại không ở trên Chân Thể, mà là trên “Vô Sinh Chân Không Cảm Ứng”.
Bởi vì đây vốn chính là tiến độ siêu phàm của kinh văn, sẽ lập tức phá giới hạn!
“Vô Sinh Chân Không Cảm Ứng: 9 (75)”.
Kỹ năng này, Vương Thăng chờ mong vô cùng!
Trước khi ra khỏi trại Thanh Sơn, tiến độ của “Vô Sinh Chân Không Cảm Ứng” là cấp năm.
Nhưng chưa tới một tháng, tiến độ đã đạt tới cấp chín, rất nhanh sẽ đột phá giới hạn.
Ngay cả Vương Thăng cũng không ngờ tới tốc độ này.
“Quả nhiên, đóng cửa lâu là không được.” Hắn có hơi hiểu ra.
Có thể tiến bộ nhanh như vậy là nguyên nhân khiến “Vô Sinh Chân Không Cảm Ứng” không đột phá giới hạn, nhưng quan trọng hơn là cuộc thảo luận với Kiều Niệm.
Hơn nữa, mấy ngày nay lực lượng của hắn cũng đều tập trung ở trong quyển kinh văn này, cho nên hắn cũng sắp đột đột phá giới hạn.
5% tiến độ, dựa theo tốc độ tiến độ hiện tại của hắn, nhiều nhất là một tuần để hắn có thể đạt tới 100%.
“Một tuần, vừa vặn tới thành tiếp theo!”
Không chút do dự, Vương Thăng ném đám nhóc Lưu Kiến An ra khỏi xe hổ để chúng chạy theo, trong khi bản thân hắn bắt đầu luyện tập.
Thời gian trôi qua thật nhanh, dưới sự cố gắng tu luyện, “Vô Sinh Chân Không Cảm Ứng” thành công đột phá giới hạn một tuần sau đó.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo