Vương Thăng phát hiện kinh văn này hoàn toàn không phải cùng một con đường với kinh văn của Bạch Liên Yêu Vương, nhưng trong đó có không ít nội dung có thể kiểm chứng lẫn nhau.

 

Sau khi xem xong, Vương Thăng càng cảm thấy mình đặt tên hoàn toàn không có sai lầm gì, đồng thời cũng lờ mờ đoán ra được tại sao Kiều Niệm lại bị cái gọi là Thiên Phụ theo dõi.

 

Bởi vì phương pháp tu luyện của Kiều Niệm cần cảm ứng ngoại vật, gửi gắm tinh thần của mình vào ngoại vật.

 

Vương Thăng chỉ nhìn loại phương pháp tu luyện này một cái là biết nó vô cùng hung hiểm.

 

Ai biết cảm ứng của ngươi sẽ cảm ứng được thứ như thế nào.

 

Nhưng nếu như tu luyện thành công, phương pháp tu luyện của loại tu luyện này có thể có được thứ vô cùng mạnh mẽ.

 

Toàn bộ quá trình tu luyện đầu tiên là cảm ứng bên ngoài, kết nối với thứ bên trong u minh, sau đó mượn thứ này để rèn giũa tinh thần của mình, vậy nên mới nói, thiên phú của bản thân càng mạnh, thì thứ cảm ứng được cũng càng mạnh.

 

Căn cứ vào giải thích của bản thân Kiều Niệm, nếu như thiên phú đủ cường đại, có lẽ có thể cảm ứng được mặt trời trên bầu trời, như vậy tốc độ rèn giũa tinh thần sẽ nhanh chóng đến một trình độ kinh khủng.

 

Rèn giũa tinh thần đến giai đoạn thứ hai, sẽ đi vào cảnh giới “Tâm Ngoại Vô Vật”, dùng quan tưởng để đặt thứ mình cảm ứng được vào trong lòng, dùng vật này làm mỏ neo, là có thể vận dụng thần thông của tinh thần ngay lập tức.

 

 

Thật ra thì đến cảnh giới này có thể nói là tương đương với tông sư.

 

Nếu như quan tưởng hoàn thành triệt để, thì đã đến cảnh giới Đại Tông Sư, khi đó vận dụng được nhiều thần thông hơn.

 

Mà Kiều Niệm thân làm giáo chủ của Thiên Giáo, tất nhiên khi mới bắt đầu quan tưởng thì sẽ không biết “Thiên Phụ” có tồn tại hay không.

 

Sau đó lập tức xuất hiện vấn đề.

 

“Thiên Phụ” là thật sự tồn tại, không chỉ tồn tại, còn ảnh hưởng trực tiếp đến con đường tu luyện của hắn ta.

 

Lập tức biến phương pháp quan tưởng thành phương pháp thu hoạch.

 

Xem tới chỗ này, Vương Thăng cũng hiểu kha khá tại sao nói Kiều Niệm lại nói Thiên Phụ đang thu hoạch.

 

“Kiều Niệm bị ‘Thiên Phụ’ ảnh hưởng, cho nên ban đầu hắn ta chắc hẳn đang đi con đường quan tưởng, trực tiếp bị chuyển sang con đường thu hoạch, bởi vì bản thân Thiên Phụ cũng đang thu hoạch, cho nên Kiều Niệm mới lựa chọn phương diện này theo bản năng.”

 

“Điều này đã phá bỏ con đường chính đạo tràn đầy tiềm lực của hắn ta, đi nhầm cửa, lúc hắn ta đang thu hoạch người khác thì Thiên Phụ cũng đồng thời theo dõi hắn ta từng giây từng phút, có lẽ cho dù ta không tới, thì Kiều Niệm cũng sẽ bị thu hoạch thôi.”

 

“Cuối cùng Kiều Niệm sử dụng phương pháp tinh thần quan tưởng, Thiên Phụ giáng trần chính là dẫn chứng tốt nhất, tinh thần quan tưởng thể đó nói là do Kiều Niệm quan tưởng ra được, chưa biết chừng lại là do ‘Thiên Phụ’ cố ý tạo ra.” Sau khi Vương Thăng xem được phương pháp tu luyện, bỗng nhiên hiểu rõ rất nhiều điều.

 

Chắc chắn tiềm lực của “Thiên Niệm Kinh” rất to lớn, thậm chí còn lớn hơn cả “Vô Sinh Chân Không Cảm Ứng”.

 

Loại phương pháp quan tưởng này nếu được tiếp tục sử dụng, có lẽ sẽ giống như Ngũ Tạng Uẩn Thần của Vương Thăng, tạo ra thần linh của tinh thần,

 

 

vô cùng mạnh mẽ.

 

Đáng tiếc “Thiên Phụ” đã thừa cơ can thiệp vào, khiến cho một bộ pháp môn như thế này rơi vào trạng thái không hoàn thành.

 

Vương Thăng dễ dàng đoán ra nội dung bị Kiều Niệm xé đi.

 

Chắc chắn phần sau chính là phương pháp thu hoạch và phương pháp quan tưởng “Thiên Phụ”.

 

Mà thật ra thì nội dung để lại có thể giúp người ta đạt đến thực lực tông sư.

 

Thực ra không tồn tại phương pháp hoàn thành việc quan tưởng triệt để vật phẩm trong tinh thần, từ đó trở thành Đại Tông Sư, hoặc nên nói nó vốn tồn tại, nhưng lại là phương pháp quan tưởng Thiên Phụ.

 

Nhưng cách thức này giống như “Thiên Phụ” tự mình vào ở, thực ra không liên quan nhiều đến quan tưởng.

 

Cho nên con đường của “Thiên Niệm Kinh” lại không dài như con đường của Bạch Liên Yêu, chỉ có thể đến tông sư.

 

Nhưng nếu muốn nói đến tỉ mỉ, “Thiên Niệm Kinh” vẫn tỉ mỉ hơn.

 

“Vật quan tưởng, đa số là những thứ trong tự nhiên, vật do con người tạo ra cũng có thể, mưa gió sấm sét, đao thương kiếm kích, tất cả đều là vật có thể quan tưởng.”

 

Vương Thăng tự nghiên cứu.

 

Sau khi nghiên cứu sâu hơn, hắn cũng phát hiện ra, muốn đem những nội dung này ghép vào “Vô Sinh Chân Không Cảm Ứng” có độ khó rất cao.

 

Có lẽ cần thấu hiểu tường tận về hai quyển kinh văn này mới được.

 

Dĩ nhiên, nếu như phá giới hạn của một quyển kinh văn trong đó, có lý giải mới về kinh văn, có lẽ vẫn có cơ hội làm được.

 

 

“Xem thêm chút nữa, sau đó thì cứ tăng cấp “Vô Sinh Chân Không Cảm Ứng” phá giới hạn trước đi!”

 

“Vô Sinh Chân Không Cảm Ứng” đã đạt tới cấp tám, hơn nữa lần này hắn đạt được phương pháp tu luyện của Kiều Niệm, hỗ trợ qua lại với nhau sẽ tăng độ tiến triển lên rất nhanh.

 

Có lẽ không bao lâu nữa là có thể phá giới hạn rồi.

 

 

2.65370 sec| 2421.305 kb