Vương Thăng thì lại không nói có giết hay không.

 

Trong những ngày luận đạo khiến hắn đã nhận ra, con đường của Kiều Niệm chỉ có một mình hắn ta là người thu hoạch ở đỉnh cao nhất.

 

Vương Thăng cũng là người tu luyện tinh thần, hơn nữa còn là người nắm phương pháp thu hoạch trong tay, dù cho hắn nói không đi theo con đường thu hoạch, không có phát sinh chuyện giết Tông Sư, Kiều Niệm cũng sẽ cho rằng hắn là tử địch, là người chắc chắn phải chết.

 

Kiều Niệm cũng không hề che giấu ý nghĩ này của mình.

 

Bây giờ Kiều Niệm thay đổi suy nghĩ, nói rằng bỏ qua cho Vương Thăng thì cũng đã xem như là chuyện kỳ tích.

 

Quan trọng nhất là, luận đạo lâu như vậy, chắc chắn Kiều Niệm cũng biết khá rõ về trình độ thần niệm của Vương Thăng, lại vẫn cho rằng bản thân có thể đánh chết hắn.

 

“Quả thật đạo hữu rất mạnh, đáng tiếc chính bởi vì ngươi rất mạnh, mới tự tin đến thành Vân Trạch, nơi này chính là địa bàn của ta đấy!”

 

“Phải vậy không? Vậy ta thật sự phải cân nhắc một chút, nhưng mà thờ phụng Thiên Phụ, là thờ phụng các ngươi, chưa chắc sức mạnh của ngươi đã bằng ta, làm sao ta có thể tin đây?”

 

 

Trước đó hắn cũng có nghe nói, Thiên Phụ gì đó chẳng phải chỉ là xưng hô mà Kiều Niệm muốn người khác gọi mình thôi sao?

 

Thờ phụng Thiên Phụ chẳng phải là thờ phụng hắn ta sao?

 

“Cũng không phải!” Kiều Niệm phủ nhận: “Thiên Phụ cũng không phải là ta, mà là một sự tồn tại thực sự. Đạo pháp của ta được ngộ ra từ chỗ của Thiên Phụ, cũng không tính là đầy đủ. Nếu là đạo pháp chân chính của Thiên Phụ thì sẽ hoàn toàn không cần khống chế, cứ thu hoạch là được, không biết chừng đạo hữu ngươi cũng từng bị Thiên Phụ thu hoạch rồi.”

 

“Thiên Phụ tồn tại thật sao?”

 

Vương Thăng không thể tin được.

 

“Có tin hay không thì tùy đạo hữu ngươi, nhưng hôm nay, đạo hữu chỉ có hai lựa chọn, quy thuận Thiên Phụ của ta, hoặc là cát bụi trở về với cát bụi, đất trở về với đất!”

 

Ngay từ lúc bắt đầu giữa hai người đã được định trước sẽ không thể có kết cục tốt rồi!

 

“Thần phục hoặc là chết sao, ta không nghĩ rằng sẽ có người khác mở miệng nói những lời này trước!”

 

Thần phục hoặc là chết, là thứ thường gặp nhất giữa cường giả và kẻ yếu.

 

Không ngờ rằng sẽ có một ngày bản thân hắn cũng bị người ta nói lời như thế này.

 

 

 

“Lựa chọn của ta rất đơn giản.”

 

“Đạo hữu đã quyết định rồi ư?”

 

“Đúng vậy.” Vương Thăng gật đầu, sau đó đột nhiên bộc phát khí huyết: “Tại sao không phải là ngươi chết chứ?”

 

Thực lực của Kiều Niệm rất mạnh, sẽ không kém hơn Bạch Liên Linh Vương, thậm chí nếu bàn về bản lĩnh, có khi hắn ta còn quỷ dị hơn Bạch Liên Linh Vương.

 

Nhưng mà cũng chỉ có như vậy!

 

Kinh Long!

 

Huyết khí ngất trời bộc phát ra, dường như có một vầng mặt trời chói chang xuất hiện trên bầu trời cung điện, trong phút chốc đã áp chế sự vận chuyển của toàn bộ tế đàn.

 

Huyết Sắc Đại Long quấn quanh Vương Thăng, có khí thế vạn tà không thể xâm chiếm!

 

Tinh thần võ đạo ư?

 

Ngại quá, bây giờ thứ ta am hiểu cách chơi nhất là huyết khí!

 

Ầm!

 

Ở vùng lân cận tế đàn, có vô số người đang run rẩy dưới vầng mặt trời này, ở dưới uy áp khổng lồ ấy, dù trong lòng có tín ngưỡng mãnh liệt, cũng không thể nào sánh bằng bản năng thân thể.

 

Thân thể của hắn ta đang sợ hãi!

 

Cùng lúc đó, bên cạnh xe hổ ở chân núi, Phi Kiếm của Vương Thăng tản ra ánh sáng hiền hòa, bảo vệ toàn bộ xe hổ, không để cho ánh mặt trời ảnh hưởng đến xe hổ.

 

 

Nhưng mà trong xe hổ, một thanh trường thương màu đen khẽ run rẩy, sau đó bay ra ngoài giống như một mũi tên nhọn trong nháy mắt.

 

Rầm!

 

Hắc Long thương xuyên thẳng qua cung điện, rơi vào trong tay của Vương Thăng, Kinh Long của Huyết Khí Thần Thông bao quanh thương, giống như có linh hồn.

 

“Xin lỗi, thứ ta am hiểu nhất cũng không phải là bí thuật thần niệm!”

 

Thần niệm có tiềm lực rất cao, sẽ không yếu kém hơn huyết khí.

 

Nhưng mà bây giờ Vương Thăng không biết nhiều về bí thuật thần niệm, cho nên chiến lực tạm thời không mạnh, bây giờ huyết khí của bản thân và khí huyết chi lực mới là con bài chưa lật của hắn.

 

Kiều Niệm nhìn Vương Thăng giống như thần ma ở đối diện, trong một chốc vẫn chưa kịp phản ứng lại.

 

Hắn ta có thế nào cũng không nghĩ rằng, thứ mà người luận đạo về “Tinh thần” cùng mình ba ngày ba đêm am hiểu nhất lại không phải là bản lĩnh liên quan đến tinh thần.

 

“Thật đúng là đáng sợ mà!”

 

Có điều dù là vậy, hắn ta cũng không sợ, vẫn là câu nói kia, nơi này chính là địa bàn của hắn ta mà!

 

“Thần - Thiên hàng chi lôi!”

 

Bên trên cung điện vốn bị huyết khí của Vương Thăng bao phủ, cuối cùng lại xuất hiện một tia sấm sét thông thiên giữa ban ngày, xoẹt xoẹt đánh về phía Vương Thăng.

 

Kiều Niệm rất tự tin.

 

Đây là bản lĩnh bí mật của hắn ta, hoàn toàn không hề tiết lộ trong khi luận đạo, thông qua thủ đoạn tinh thần, kết nối với trời cao, giáng xuống thiên

 

 

phạt.

 

“Xem đi, đây chính là sức mạnh của Thiên Phụ, đây là thiên phạt!”

 

Nhưng lúc tia sấm sét vừa cuồng bạo vừa cường đại này còn chưa đến gần bản thể của Vương Thăng, Kinh Long thần thông đã chuyển động, đuôi rồng của nó hất một cái, lập tức va chạm với thiên lôi.

 

 

2.07664 sec| 2432.484 kb