“Mời ngồi!”
Trước mặt là một chiếc bàn trà nhỏ, trà do Kiều Niệm pha.
Vương Thăng ngồi xuống, cầm tách trà lên uống một ngụm, cũng không sợ bị mưu hại, sau khi Ngũ Tạng Uẩn Thần diễn sinh thành thần thông, vừa hay kim quang hộ thể đã có thể hộ thể bên ngoài.
“Trà ngon!”
Vương Thăng không hề biết thưởng thức trà, nhưng đối với hắn, thứ như trà thì chỉ cần uống thấy ngon thì tức là trà ngon.
“Loại Vân Vụ cực phẩm, chỉ có ở hòn đảo giữa hồ Vân Trạch mới có, sản lượng hàng năm chỉ có mấy lạng.” Kiều Niệm như đang giải thích với bằng hữu của mình, hiển nhiên cũng rất hài lòng với loại trà này.
Hai người cứ ngồi uống trà như vậy, không ai nói gì.
Đến khi nước đã lạnh, Kiều Niệm mới mở miệng nói: “Tuy đạo hữu trẻ tuổi, nhưng lại bình tĩnh hơn những gì ta tưởng tượng đấy!”
“Đầu tiên, hai người chúng ta không phải đạo hữu, chúng ta không cùng đường.”
Trên mặt Kiều Niệm nở nụ cười, nói: “Sao lại không phải cơ chứ, chúng ta đều là người đi trên con đường tu luyện tinh thần, rất có thể là đạo hữu duy nhất, khí huyết võ đạo hoành hành, chúng ta là số ít người đi trên con đường này.”
Vương Thăng từ chối cho ý kiến.
Quả thật thần niệm của hắn tương tự với con đường tinh thần, nhưng cái này chẳng qua chỉ là phương pháp diễn sinh cơ bản của hắn, chứ không phải chỉ đi hoài một con đường như vậy.
Hơn nữa, cứ xem như hắn đi con đường dùng thần niệm thì cũng sẽ không giống như Kiều Niệm.
“Con đường tinh thần của ngươi chính là con đường thu hoạch thần của người khác, tăng cường thần của mình phải không? Như vậy tức là khác với ta rồi, có thể nói là đẳng cấp hoàn toàn không giống nhau, không sợ tạp niệm thu hoạch được khiến mình bị ảnh hưởng sao?”
Vương Thăng cũng không biết về sự nguy hiểm của con đường Kiều Niệm đã chọn.
Nhưng tác hại của phương pháp thu hoạch bên trong 《 Vô Sinh Chân Không Cảm Ứng 》 thì không hề nhỏ, nếu như thu hoạch đến mức mình không thể hấp thụ được, thì có thể sẽ bị những tạp niệm vô tận đó ảnh hưởng, không thể khống chế được mình.
Bạch Liên Yêu Vương có thể thu hoạch được cả một Man Châu, chủ yếu còn nhờ vào việc nàng ta có tín niệm quá kiên định, hơn nữa là hoàn toàn tẩy não, người của Man Châu gần như không hề có ý chí của riêng mình, vì vậy mới có thể chống chọi được.
Tuy rằng Kiều Niệm có khống chế, nhưng tất cả mọi người đều có thất tình lục dục của riêng mình, hắn không tin không có sơ hở, nếu không cũng sẽ không giới hạn ở một thành nho nhỏ như thế này.
Dĩ nhiên, chắc chắn Kiều Niệm không thể chịu đựng được.
Nhưng chuyện đã phát triển vượt quá dự liệu của hắn ta.
“Quả thật, nếu như thu hoạch quá nhiều, chính ta cũng sẽ chịu ảnh hưởng, cho nên ta đã đổi một biện pháp khác, đạo hữu ngươi cũng có thể thấy khắp phòng toàn là ‘Tinh thần’ phải không, chúng có tạp niệm hay không?”
Kiều Niệm trực tiếp thừa nhận khuyết điểm, hơn nữa thoải mái nói ra, cái gì cũng có thể nói, thậm chí đến cả cách thức giải quyết của mình cũng thế.
Điều này khiến ánh mắt Vương Thăng thay đổi.
Kiều Niệm dường như thật sự đối đãi với mình như đạo hữu, trao đổi phương pháp của mình.
“Muốn giao lưu phải không?”
Vương Thăng tự lẩm bẩm ở trong lòng, sau đó vận dụng thần niệm của mình, cảm giác “Thần” đang nhàn nhạt tản mạn khắp nơi bên trong cung điện.
Dường như loại “Thần” này có thể cảm nhận được sức mạnh tinh thần từ bên ngoài đến gần, còn biết tự mình chạy trốn, nhưng mà cho dù có chạy trốn như thế nào thì cũng không tài nào thoát khỏi phạm vi của cung điện.
Vương Thăng cũng có thần niệm rất mạnh, vì vậy rất dễ dàng bắt được những thứ “Thần” nhàn nhạt tản mạn này ngay lập tức.
Đúng như lời của Kiều Niệm. Những thứ “Thần” nhàn nhạt tản mạn này, vô cùng tinh khiết, không có bất kỳ tạp niệm nào, có lẽ cho dù bị Kiều Niệm hấp thu thì cũng sẽ không hề gây ảnh hưởng đến hắn ta, thậm chí hiệu quả bổ trợ còn cao hơn linh đan Dược Vương của hắn bây giờ, mạnh hơn cả Cửu Vị Trấn Tâm.
“Lợi hại!”
Ngay cả Vương Thăng cũng không thể không cảm thán.
Bất kể dùng cách nào để đạt được điều này, thì cũng không thể không công nhận hiệu quả quả thực rất tốt.
“Đây là kết quả nghiên cứu gần trăm năm của ta.” Hiển nhiên Kiều Niệm rất hài lòng với biện pháp này của mình, trên mặt lập tức nở nụ cười.
“Cho nên ngươi mới lợi dụng thủ đoạn thôi miên để tập hợp giáo chúng, có thể đạt được ‘Thần’ tinh khiết như vậy, chắc là có liên quan đến thuật thôi miên phải không?”
“Đúng vậy, những hài tử kia gọi ta là Thiên Phụ, tất nhiên sẽ hiến tặng thứ tốt nhất cho ta.”
Dĩ nhiên phương pháp không hề đơn giản như vậy, nhưng mà đây là thứ liên quan đến thứ nòng cốt của mình nhất, cho nên Kiều Niệm không nói tiếp nữa.
Nói quá rõ thì sẽ dễ khiến người khác có cơ hội tìm được sơ hở, hắn ta không ngu như vậy.
Tất nhiên Vương Thăng cũng phát hiện chuyện này, hắn cũng chẳng nói gì thêm.
Trao đổi không phải truyền thừa, tất nhiên không phải cái gì cũng lôi ra nói được.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo