Hắn lập tức loại bỏ ý nghĩ này rất nhanh, mặc dù cùng là thu hoạch, nhưng phương pháp lại hoàn toàn khác nhau, về điểm này thì vẫn có thể phán đoán được.

 

Phạm vi thu hoạch của Vô Sinh Chân Không Cảm Ứng lan rộng hơn, mà hiển nhiên phương pháp của Thiên Giáo, chỉ có thể thực hành ở trong phạm vi của tế đàn.

 

Nhưng phương pháp thu hoạch của Thiên Giáo, cũng sẽ không khiến người khác bị mất phương hướng, hai loại phương pháp đều có ưu khuyết riêng.

 

Hơn nữa dường như sức mạnh cơ sở không giống nhau, cho nên số lượng thu hoạch được cũng không giống nhau.

 

Vương Thăng lập tức xuống xe hổ, gọi Phi Kiếm tinh thần của mình ra canh giữ ở bên cạnh xe hổ, sau đó nói vào trong: “Các ngươi vào đợi ở bên trong, không được ra ngoài, ta sẽ quay lại nhanh thôi.”

 

Phi Kiếm của hắn được tế luyện đến bây giờ, cho dù hắn không dốc toàn lực cũng vẫn có thể chém được Đại Tông Sư, kể cả võ giả ở nơi này cùng nhau xông lên, cũng không đủ cho Phi Kiếm giết, để nó canh gác bên cạnh xe hổ cũng đủ rồi.

 

Tông Sư dẫn đường cười nhạt, hắn ta bị khống chế nên có lòng tin tuyệt đối vào Thiên Phụ.

 

Thủ đoạn này rất thần kỳ, nhưng tuyệt không phải là đối thủ của Thiên Phụ, còn canh giữ cái gì, đợi lát nữa ngươi có thể đi ra hay không còn là chuyện khó nói.

 

 

Vừa nghĩ, Tông Sư dẫn đường vừa bước lên bậc thang của tế đàn.

 

Thần niệm của Vương Thăng nhìn thấy, trên người của người này bị thu hoạch nhiều thứ hơn, tất cả mọi người trên tế đàn lúc này cộng lại cũng không bằng một mình hắn ta.

 

“Quả nhiên!”

 

Thực lực càng mạnh, thì sẽ bị thu hoạch càng nhiều.

 

Người này thân là Tông Sư đỉnh cấp, chính là thứ rau hẹ ngon nhất.

 

Nhưng hiển nhiên bản thân Tông Sư này cũng không hề cảm giác được gì, thậm chí với mức độ bị khống chế của hắn ta, cho dù có phát hiện thì e rằng cũng sẽ không phản kháng.

 

Tông Sư dẫn đường đang cung kính đi lên các nấc thang, nhưng Vương Thăng không định đi từng bước một lên trên.

 

Lý do hắn tới nơi này không phải để hành hương.

 

Một tên Tông Sư đã bị thu hoạch nhiều như vậy, vậy thì tên Tông Sư bị hắn đánh chết chắc chắn cũng bị thu hoạch không cần nghi ngờ. Đây chính là quân lương quan trọng của giáo chủ Thiên Giáo - Kiều Niệm.

 

Hắn đánh chết người, chính là đang chặn đường quân lương của hắn ta, nghiêm trọng hơn thì sẽ gây cản trở đường tu đạo.

 

Từ chuyện này hai bên rất khó hòa giải, hơn nữa Vương Thăng cũng đã bị tập kích, không cần phải khách sáo.

 

Hắn lập tức sử dụng Mai Hoa bộ đã trải qua cải tiến, đến nơi cao nhất của tế đàn trong chớp mắt như thể chỉ đi có một bước.

 

Phía trên là một cung điện to lớn, nguy nga lộng lẫy, cực kỳ hoành tráng, có cấu tạo vô cùng kỳ diệu, khí thế giống như muốn thôn tính thiên địa tứ phương, cũng không biết tạo hình như vậy có ý nghĩa sâu xa gì hay không.

 

 

Thần niệm của hắn xuất hiện, muốn kiểm tra lai lịch của người bên trong cung điện.

 

Nhưng mà lúc vừa mới tới gần, một giọng nói đã lập tức vang lên: “Đạo hữu vừa tới, cần gì phải dò xét, sao không đi vào ngồi luận đạo!”

 

Thần niệm bị phát hiện!

 

Đây là chuyện xưa nay chưa từng xảy ra.

 

Nhưng mà Vương Thăng cũng không sợ.

 

Từ trước đến nay, sức mạnh của hắn không hề được giới hạn trong thần niệm, thần niệm chỉ là một góc nhỏ trong sức mạnh của hắn, giống như dệt hoa trên gấm mà thôi.

 

Thần niệm bị phát hiện cũng chả sao cả!

 

Dù sao hắn cũng đã chắc chắn, người bên trong cung điện tương tự với Bạch Liên Yêu Vương, là một người tu luyện bằng con đường tinh thần.

 

Hơn nữa hắn đã lợi dụng lúc người này truyền âm bằng tinh thần mà cảm ứng được một luồng sức mạnh tinh thần thoáng qua của người đó.

 

Rất mạnh, không phải Đại Tông Sư bình thường, có thể sánh vai với Bạch Liên Linh Vương.

 

Khó trách dám khống chế người của khách điếm Duyệt Lai, hiển nhiên là bởi vì có đủ tự tin để làm như thế, hơn nữa căn cứ vào thời gian khách điếm Duyệt Lai bị khống chế, chắc là mới vừa đột phá không lâu.

 

Trong thời loạn thế, quả nhiên thứ yêu ma quỷ quái gì cũng xuất hiện.

 

Dĩ nhiên, những thủ đoạn này vẫn chưa tính là gì trong mắt Vương Thăng.

 

Nhưng, nếu đối phương đã “mời nồng nhiệt” như vậy, sao hắn có thể bỏ qua được, hắn lập tức đạp thêm một bước nữa, tiến thẳng vào trong cung điện.

 

 

 

Sau khi đi vào cung điện, hắn nhíu mày, lập tức phát hiện có chỗ không thích hợp.

 

Dường như có khá nhiều “thần” đang tản mát trong này, vốn dĩ loại “thần” này không nên tồn tại dưới loại hình thái như thế, thế nhưng nó cứ như thể đang bị thứ gì đó hạn chế ở bên trong nơi này, hơn nữa còn hội tụ ở trung tâm của cung điện.

 

Chính giữa có một người, “thần” đang tản mát xung quanh bị hắn ta hấp thụ, biểu hiện này cực kỳ rõ ràng, không hề có ý định che giấu.

 

Vương Thăng đi tới trước mặt người này.

 

Hắn biết người có thể ở bên trong cung điện này chỉ có thể là giáo chủ của Thiên Giáo - Kiều Niệm.

 

 

1.55296 sec| 2427.461 kb