Bốn vị hộ pháp có dấu hiệu khống chế tinh thần nặng nhất.

 

Không chỉ đơn giản là dung hòa vào trong bản năng, mà ngay cả Vương Thăng cũng không có cách nào phá giải.

 

 

Chuyện này không chứng tỏ người thi triển thủ đoàn này mạnh đến mức nào, mà là bốn người này bị khống chế trong thời gian quá dài, không thể giải quyết một cách đơn giản, biện pháp tốt nhất chính là giết chết người khống chế bọn họ.

 

“Thú vị!”

 

Đối với loại chuyện này, Vương Thăng lại cảm thấy thú vị.

 

Cho dù loại thủ đoạn này có nham hiểm hay không thì hắn vẫn muốn xem thử, có thể hỗ trợ qua lại với Vô Sinh Chân Không Cảm Ứng không.

 

“Người đang ẩn nấp bên kia, chắc giáo chủ của các ngươi đang đợi ta, có thể bước ra dẫn đường hay không!”

 

Những người này có ác ý chứ không có sát ý với hắn, chắc chắn là do giáo chủ Kiều Niệm đã căn dặn, nếu đã như vậy, tất nhiên hắn phải lợi dụng cho thật tốt mới được.

 

Trong tin tình báo của khách điếm Duyệt Lai có vị trí tổng bộ của Thiên Giáo, hắn có thể tìm từ từ, nhưng làm như vậy thì sao có thể nhanh bằng để bọn họ tự dẫn đường chứ.

 

Hắn làm như vậy vì hắn cũng đang muốn xác nhận. Xác nhận xem Kiều Niệm có đang chờ mình giống như mình suy đoán hay không.

 

Hiển nhiên, đúng như hắn đã đoán.

 

Không bao lâu, một vị trong bốn vị Tông Sư đó bước ra, cũng không nói bất cứ điều gì, chỉ đi ở đằng trước, mang theo ác ý, yên lặng dẫn đường, Vương Thăng cũng bực bội thay cho hắn ta.

 

Nhưng đây là chuyện không liên quan gì đến hắn, Vương Thăng chỉ dặn dò Đại Bạch một tiếng, để cho Đại Bạch đuổi theo.

 

Chuyến đi này kéo dài hơn nửa ngày.

 

 

Nhưng dường như Tông Sư dẫn đường cũng không định dẫn hắn đến tổng bộ được khách điếm Duyệt Lai đánh dấu trên bản đồ trước, mà đến thành lớn nhất trong Tuyền Châu: Vân Trạch Thành.

 

Vân Trạch Thành ở ngay sát hồ lớn nhất trong Tuyền Châu, hồ Vân Trạch, nên được đặt tên như vậy, cũng là tòa thành phát triển nhất trong Tuyền Châu.

 

Ban đầu còn tưởng vị Tông Sư mang mình đến chỗ này là vì không có ý tốt, dẫn mình tiến vào cạm bẫy, nhưng sau khi hắn dùng thần niệm thăm dò thì phát hiện đây cũng chỉ là một tòa thành trì tầm thường.

 

Cũng không thể nói tầm thường, bên trong tòa thành trì này cũng có dân chúng bình thường, nhưng những người dân này cũng giống như những võ giả kia, ai nấy cũng có dấu vết bị khống chế tinh thần.

 

Nhưng mà nói thật, dù bị khống chế, những người này cũng có trạng thái tinh thần tốt hơn dân chúng của Kiếm Châu, nhưng chỉ thấy tốt hơn ở chỗ không có dấu hiệu đang bị bỏ đói, cũng không biết đây có tính là chuyện đáng mỉa mai hay không.

 

Vương Thăng biết, tin tức của khách điếm Duyệt Lai có thể khá chậm.

 

Có lẽ lúc trước Thiên Giáo còn đang ẩn núp, nhưng hiển nhiên bây giờ bọn họ đã hoàn toàn nắm Tuyền Châu trong tay, cứ mặc nhiên dọn tổng bộ đến nơi này.

 

Bên trong Vân Trạch Thành cũng có khách điếm Duyệt Lai, nhưng mà tất cả chưởng quỹ và tiểu nhị bên trong cũng bị khống chế tinh thần, căn cứ vào dấu vết, hẳn là gần đây mới bị khống chế, hắn có thể loại bỏ dễ dàng.

 

Chắc vấn đề thông tin tình báo xảy ra chuyện ở chỗ này.

 

Dẫu sao khách điếm Duyệt Lai cũng không phải vạn năng, không thể nào mỗi thời mỗi khắc đều theo dõi một giáo phái có thể tính là không kém như vậy.

 

 

Hơn nữa hẳn là khách điếm Duyệt Lai đã thất thủ, cho nên tin tình báo mới xảy ra sai lầm.

 

Nhưng mà như vậy cũng không che giấu được sự thật rằng tất cả thế lực đều khinh thường Thiên Giáo, giáo phái này còn mạnh và quỷ dị hơn những gì tưởng tượng, nếu không quan tâm đến nó thì có thể sẽ xảy ra chuyện lớn.

 

Trong lúc hắn đang quan sát thì Tông Sư dẫn đường vẫn đang đi về phía trước, đi thẳng về hướng của Vân Trạch Thành.

 

Vương Thăng cũng có thể cảm nhận được ác ý đến từ khắp nơi.

 

Toàn thành này đều đang đối địch với bọn họ.

 

Chắc chắn đây chính là một tòa thành con rối, thế nhưng người trong tòa thành này lại luôn có suy nghĩ của mình, có những cảm xúc hỉ nộ ái ố của mình, nên còn lâu mới tính là một tòa thành con rối chân chính.

 

Vương Thăng lại chắc chắn thủ đoạn khống chế của Thiên Giáo cũng có chút môn đạo.

 

Không bao lâu, Tông Sư trước mặt ngừng lại, Đại Bạch cũng dừng lại theo.

 

Vương Thăng khuếch tán thần niệm ra, phát hiện đây là một nơi trông tương tự như tế đàn, vô số nấc thang dài đằng đẵng, ước lượng có độ cao chừng gần trăm thước.

 

Ở dưới mặt đất xung quanh, cách mỗi một đoạn đều có một vài người, dường như đang quỳ bái về hướng chỗ cao nhất trên tế đàn.

 

Thần niệm của hắn lập tức lan tỏa đến người những người này.

 

Sau đó hắn liền phát hiện ra chỗ không đúng, dường như trên người của những người đang quỳ bái này có thứ gì đó đang tràn ra, hội tụ về hướng cao nhất ở trên tế đàn.

 

Thu hoạch!

 

Từ này chính là thứ hiện lên đầu tiên trong suy nghĩ của Vương Thăng.

 

 

Chủ yếu là hắn cũng không lạ gì với loại thủ đoạn này, cũng có vật tương tự như thế trong Vô Sinh Chân Không Cảm Ứng .

 

“Giống như truyền thừa?”

 

 

0.24846 sec| 2420.438 kb