Người kia cũng hoàn toàn không hề che giấu vị trí, nên rất dễ dàng tra ra được, không chỉ có như vậy, người kia còn đang tiến về hướng Tuyền Châu.
Thế này tức là đang khiêu khích Thiên Giáo bọn họ hay sao?
“Thiên Phụ, ta bằng lòng dẫn người đi giết chết người đó trước!”
Chắc chắn không thể nhẫn nhịn chuyện như thế này!
Nhưng…
“Không cần, để hắn vào đi, hơn nữa không cần gây cản trở gì trên đường, hắn sẽ tới nơi này!”
Kiều Niệm gần như đã nhìn thấu ý nghĩ của người giết chết hài tử của mình.
Hắn ta có linh cảm người này đang đi về phía mình, đồng thời còn là vì một ý nghĩ nhất thời…
“Thiên Phụ, việc này…”
Kiều Phàm cũng có thể hiểu rõ ý nghĩ của người kia, nên hắn ta vô cùng tức giận.
Thiên Phụ là người hắn ta sùng kính nhất, làm sao có thể để người khác tùy tiện khinh thường được.
“Không sao, nếu người kia dám đến, vậy thì cứ để cho hắn tới đi, có lẽ lần này…”
Thiên Phụ Kiều Niệm không nói hết, nên Kiều Phàm cũng không biết là có ý gì.
Nhưng nếu Thiên Phụ đã nhấn mạnh như vậy, hắn ta cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể nói: “Ta sẽ căn dặn bên dưới!”
Sau khi Kiều Phàm cáo từ, Thiên Phụ Kiều Niệm mới nói ra những lời mình còn chưa nói hết.
“Có lẽ người kia cũng là một người hướng đạo thì sao?”
Khả năng này có tỷ lệ rất nhỏ, nhưng không biết tại sao, đâu đó trong lòng Thiên Phụ lại thấy hơi mong đợi.
Đây là một loại tâm lý mâu thuẫn.
Người đó giết chết hài tử của mình, là người ngăn cản đường đi của mình, hắn ta muốn trả thù, nhưng người đó lại tiến thẳng tới đây, khiến hắn ta lại hy vọng người đó cũng giống như mình, là một người hướng “Đạo”.
Cũng chính là cái gọi là đạo hữu!
“Đưa mắt nhìn chung quanh toàn là vũ phu, muốn tìm một đạo hữu, sao mà gian nan quá!”
“Nếu như ngươi là đạo hữu, ta sẽ an táng ngươi bằng nghi lễ cao nhất!”
Kiều Niệm tự mình lẩm bẩm.
Con đường hắn ta đi đã được định sẵn một mình một lối, không cho phép người thứ hai, nhưng mà hắn ta lại đang mong đợi khả năng “đạo hữu” có tồn tại.
Hắn ta chỉ hy vọng, một lần linh cảm xuất hiện trong mấy mươi năm này sẽ không phải là điều gì ngoài ý muốn.
Thời gian trôi qua mấy ngày, Vương Thăng đã tiến vào địa phận của Tuyền Châu.
Mới vừa tiến vào Tuyền Châu không bao lâu, hắn đã phát hiện bọn họ đang bị theo dõi.
Sự ác ý truyền đến từ chung quanh quá rõ ràng, nhưng loại ác ý này lại không có tính công kích, dường như chỉ lặng lặng nhìn mà thôi.
“Xem ra hành tung đã bị bại lộ từ lâu, nghi thức chào đón này đúng là long trọng, xem ra là đã đợi ta rất lâu rồi!”
Hắn nhìn về một vị trí, nơi đó chính là tổng bộ của Thiên Giáo!
Vương Thăng có thể chắc chắn, những ánh mắt xung quanh toàn là ác ý, nhưng lại không mang theo sát ý.
Đây là một loại trạng thái tinh thần vô cùng kỳ lạ.
Rõ ràng hận muốn chết, nhưng lại không hề muốn giết chết hắn.
Điều này càng khiến cho hắn cảm thấy Thiên Giáo quỷ dị, đồng thời cũng càng chắc chắn hơn về tính chân thực của thủ đoạn khống chế tinh thần mà mình đã phát hiện ra.
Người bị khống chế tinh thần, có trạng thái tinh thần kỳ lạ như vậy mới là biểu hiện hợp lý.
Thần niệm của Vương Thăng không hề kiêng kỵ mà lan ra ngoài.
Với sức mạnh của hắn, những người đó sẽ không phát hiện được bất kỳ điều gì.
Đúng như dự đoán, những người này đều bị khống chế tinh thần, nói chính xác hơn thì chính là dấu vết thôi miên, loại dấu vết này được ẩn giấu vô cùng bí mật, nếu như trận tập kích lúc trước hắn không phát hiện ra cảm giác hối hận trước khi chết thì có thể vẫn chưa thể nhận ra được.
Những người này có Tông Sư, cũng có võ giả cấp cao - cấp bảy trở lên, có thể giải phóng khí huyết ra ngoài, cũng có võ giả bình thường đạt cấp bảy trở xuống.
Nhưng không hề có một ngoại lệ nào cả, toàn bộ những người này đều có dấu vết bị khống chế tinh thần.
Hắn nghĩ tới lần ở Giang Nguyên Thành, nhìn thấy thủ đoạn mà vị giáo đồ Thiên Giáo kia vận dụng thì hắn đã biết phương pháp đào tạo của Thiên Giáo.
Lợi dụng thủ đoạn thôi miên, cưỡng ép “độ hóa” võ giả có thiên phú, theo thời gian dài, loại thủ đoạn khống chế tinh thần này như rễ mọc lên bên trong đầu của những võ giả kia, hóa thành bản năng, không có cách nào loại bỏ.
Có bốn vị Tông Sư núp trong bóng tối, cũng rất mạnh, so về mặt sức mạnh thì hẳn là Tông Sư đỉnh cấp.
“Tứ đại hộ pháp phải không?”
Vương Thăng nhớ lại tin tức lấy được từ chỗ của khách điếm Duyệt Lai, Thiên Giáo có tứ đại hộ pháp.
Ban đầu còn tưởng là Tông Sư khá mạnh thôi, nhưng không ngờ rằng lại là Tông Sư đỉnh cấp.
“Như vậy có thể giáo chủ Kiều Niệm của Thiên Giáo là Đại Tông Sư như trong tin tình báo, đây cũng không phải là suy đoán, mà là sự thật.”
Nếu hộ pháp đều là Tông Sư đỉnh cấp, như vậy Kiều Niệm trong tin đồn chỉ là Tông Sư đỉnh cấp, có khả năng đã là Đại Tông Sư rồi.
Nhưng mà cho dù là Tông Sư đỉnh cấp cũng không thể thoát khỏi sự khống chế tinh thần.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo