Sau khi Vương Thăng nhìn thấy cũng hơi bất ngờ.

 

Lúc nào Nguyệt cũng tỏ vẻ thản nhiên, người trong trại đều cho rằng Nguyệt là mặt liệt.

 

Có đôi khi ngay cả Vương Thăng cũng sẽ nghĩ như vậy.

 

“Thì ra ngươi còn có biểu cảm khác!”

 

“…”

 

Nguyệt im lặng một lát, nói: “Ta không phải mặt liệt.”

 

“Khụ khụ!” Vương Thăng ho khan hai tiếng, chuyển đề tài, hỏi: “Vì sao?”

 

 

Có thể khiến Nguyệt lộ ra biểu cảm kích động, Vương Thăng cũng nổi lên hứng thú với Võ Nguyên Thành này.

 

“Ngươi suy tính xảy ra chuyện gì?”

 

Nguyệt muốn đi gặp Võ Nguyên Thành, là bởi vì hắn nhờ Nguyệt suy tính về Võ Nguyên Thành, cho nên chỉ có thể là đối phương suy tính ra thứ gì.

 

Nguyệt cũng không có ý muốn giấu giếm, nói: “Ta suy tính ra Võ Nguyên Thành đến từ Đế Đô, không chỉ như thế, người này dường như có quan hệ với cốc chủ!”

 

“Đế Đô? Cốc chủ?”

 

Cuối cùng Vương Thăng cũng hiểu rõ, vì sao Nguyệt muốn đi gặp người này rồi.

 

Tuy rằng bình thường Nguyệt không biểu hiện ra ngoài, nhưng hắn vẫn biết, Nguyệt rất muốn biết rốt cuộc vì sao cốc chủ Quan Tinh cốc nhất định phải đi Đế Đô, cuối cùng còn tử vong.

 

Vốn dĩ Nguyệt không có cơ hội, nhưng lúc này nhờ có cơ duyên trùng hợp, lại suy tính ra được một người đến từ Đế Đô, hơn nữa còn có quan hệ với Quan Tinh cốc chủ, sao hắn có thể từ bỏ được.

 

“Vương Thăng đại nhân, mong ngài đồng ý!”

 

Nguyệt lại cầu khẩn lần nữa.

 

Ta cũng không hạn chế tự do thân thể của ngươi mà!” Vương Thăng có chút khônh biết phải làm sao.

 

Nguyệt không nói gì, nếu đã nói làm tùy tùng, dĩ nhiên hắn sẽ tuân thủ quy củ của tùy tùng.

 

Vì thế Vương Thăng chỉ có thể nói: “Vậy đi thôi… Ta đi với ngươi!”

 

Hắn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề làm mình bối rối.

 

 

Đó chính là thân phận của lão tú tài, hắn chỉ biết có lẽ lão tú tài từng là người trong triều đình.

 

Câu nói dang dở của lão tú tài giống với ngọc giản của Quan Tinh cốc chủ như đúc, lão tú tài tuyệt đối không đơn giản như vậy.

 

Nói không chừng Võ Nguyên Thành đến từ Đế Đô sẽ biết một ít tin tức.

 

Bởi vậy hắn mới muốn đi cùng.

 

Nguyệt đương nhiên không có bất cứ ý kiến gì.

 

Vì thế, ngày hôm sau, Vương Thăng và Nguyệt cùng nhau rời khỏi trại Thanh Sơn.

 

Bọn họ không hề sốt ruột, mà đi tới thôn Lâm Giang một chuyến trước.

 

“Có một số việc cần phải kết thúc !” Vương Thăng nói với Nguyệt như vậy.

 

Nguyệt không truy hỏi, chỉ yên lặng đi theo Vương Thăng tới thôn Lâm Giang.

 

Thôn Lâm Giang thuộc huyện Lộc Thủy, bởi vậy cũng coi như là bình yên, hiện tại lại mang theo chút vẻ phồn vinh.

 

Hắn tìm một tửu lầu, sau đó gọi tiểu nhị tới hỏi: “Tiểu nhị, ngươi biết Tôn gia thôn Lâm Giang ở nơi nào sao?”

 

Tôn gia - phiền toái đầu tiên hắn gặp phải sau khi đi vào thế giới này.

 

Lúc ấy hắn trở thành võ giả, Tôn gia cũng không đến tìm nữa, hơn nữa sau đó xảy ra chuyện Vĩnh Niên Vương tiến công Thục Châu, Thanh Giao bang, hắn cũng dần dần quên hết.

 

Chỉ biết sau đó bởi vì bệnh dịch võ giả, Tôn gia tổn thất nặng nề.

 

Hiện giờ nếu hắn đã nghĩ tới, thì phải cho chuyện này kết thúc thôi.

 

Tuy nhiên lời tiểu nhị lại khiến Vương Thăng ngây ngẩn cả người.

 

 

“Tôn gia? Ngài nói đến Tôn gia bá chủ thôn Lâm Giang mấy năm trước sao, nếu ngài hỏi người khác có lẽ còn không biết, hỏi ta là đúng rồi!”

 

“Tôn gia kia ban đầu không biết là nguyên nhân gì, tử thương nặng nề, sau đó Thanh Giao bang muốn mấy người địa vị cao không xảy ra chuyện gì của gia tộc bọn họ gia nhập.”

 

“Thanh Giao bang là bang phái gì, ngài hẳn cũng biết, chính là cái loại hiến tế bá tánh, tuy Tôn gia cũng thường xuyên không làm chuyện giống người, nhưng tốt xấu gì cũng có chút ranh giới, đương nhiên không muốn hợp tác, cuối cùng đã bị diệt, nghe nói không còn ai sống sót.”

 

“Phần lớn thi thể đều bị mang đi hiến tế, chỉ có một ít người thường được người trong thị trấn mai táng.”

 

Dùng ngân lượng đuổi tiểu nhị đi, Vương Thăng có hơi ngây ngẩn, vốn dĩ muốn tính toán nợ nần của mình, giải quyết tên cầm đầu tội ác, trả thù một phen. Kết quả Tôn gia đã sớm bị diệt môn mấy năm trước.

 

Vương Thăng uống một ngụm rượu.

 

“Thế sự vô thường, Nguyệt, đi thôi!”

 

Người chết tiêu tan, hắn còn chưa đến mức làm ra chuyện quất xác.

 

Chuyện Tôn gia đến chết cũng không muốn thỏa hiệp khiến hắn thấy hơi ngoài ý muốn, người quả nhiên đều có hai mặt.

 

Nguyệt vẫn không hỏi cái gì, đi theo Vương Thăng rời đi.

 

Giống như lời Vương Thăng, thế sự vô thường!

 

 

Sau khi rời khỏi thôn Lâm Giang, hai người cũng không nói chuyện khác, đuổi thẳng về phía huyện Lộc Thủy.

 

Chuyện Tôn gia chỉ là chuyện tiện thì làm, tìm kiếm Võ Nguyên Thành mới là chính sự.

 

 

Tốc độ của hai người đều rất nhanh, không bao lâu đã đến huyện Lộc Thủy.

 

Vương Thăng không đeo mặt nạ, Nguyệt cũng đổi thành quần áo bình thường, vậy nên hai người cũng không khiến người khác chú ý lắm.

 

Sau khi tiến vào huyện thành, Vương Thăng bắt đầu tìm kiếm vị trí của Võ Nguyên Thành.

 

Thần niệm của hắn tràn ra, trực tiếp tìm kiếm võ giả cấp Tông sư ở trong thành.

 

Không bao lâu, đã tìm thấy vị trí của đối phương, bên trong thành chỉ có một võ giả cấp Tông sư, nếu không có gì bất ngờ thì chính là Võ Nguyên Thành.

 

 

0.07839 sec| 2440.555 kb