Lúc nghe thấy mấy chữ “vậy thì như thế nào”, hắn đang suy nghĩ Chu Hổ coi tính mạng người bình thường như cỏ rác, nếu như tính mạng bản thân hắn ta cũng trở nên yếu ớt giống như cỏ rác, bất cứ khi nào cũng có thể bị giết thì sao?
Sự thật chứng minh, mạng chỉ có một cái, cho dù là cường giả cũng sẽ không có bất kỳ sự khác biệt nào.
Cảm giác sợ hãi đó, vẻ mặt sợ hãi đó cũng giống như người bình thường, không khác gì cả.
Nói đơn giản, hắn sảng khoái!
Trước kia, gặp phải chuyện bất bình hắn chỉ có thể tức giận một cách bất lực, bây giờ lại có thể ăn miếng trả miếng, quả nhiên chuyện này khiến tâm trạng người ta sảng khoái.
“Ta không phải là tên biến thái chứ?”
Vương Thăng lắc đầu một cái, quăng ý tưởng này ra khỏi đầu.
Người đã được giải quyết, coi như chuyện đã được xử lý xong.
Dĩ nhiên, cũng không tính đã hoàn toàn kết thúc.
Một tên Chu Hổ, một tên Khương Lạc Diệp, toàn bộ đều là người của thế lực lớn, đặc biệt là cái tên Chu Hổ - phụ tá của Vĩnh Niên Vương bị hắn đánh chết, có lẽ Vĩnh Niên Vương sẽ không bỏ qua cho hắn.
Nhưng về tình hình của Vĩnh Niên Vương, hắn cũng biết rõ kha khá.
Trước tiên chưa nói về việc sau khi hắn hủy thi diệt tích, Vĩnh Niên Vương cần phải mất bao lâu mới tra ra hắn, chỉ riêng mấy phe tổn thất một đại tông sư, đã đủ để sứt đầu mẻ trán rồi, chỉ cần hơi lơ là là sẽ có nguy hiểm ập xuống, có lẽ bọn họ không có thời gian tới để ý tới hắn.
Huống chi, cho dù thật sự tìm được hắn, hắn cũng chưa chắc không phải là đối thủ.
Nghĩ tới những điều này khiến nội tâm hắn lại bình tĩnh.
“Trở về!”
Vừa thu Phi Kiếm và chiến lợi phẩm lại, Vương Thăng đã lập tức tìm đến mọi người đang rút lui khỏi trại Thanh Sơn.
Chuyện rút khỏi là do Vương Thăng nhờ thôn trưởng và Nguyệt làm.
Dẫu sao lúc đó hắn cũng không biết tình hình như thế nào, ngộ nhỡ không thể kéo chiến trường ra, đánh nhau ở đó rất dễ ảnh hưởng đến trại Thanh Sơn.
Thay vì để bọn họ trở thành phe liên lụy, còn không bằng cứ việc rút lui.
Nhưng so với tưởng tượng, hai người kia còn không chịu nổi một đòn.
Cũng có thể nói hiệu quả của Trảm Thần Kiếm mạnh hơn trong tưởng tượng không ít, cho nên mới có thể dễ dàng giải quyết chuyện này.
Thấy Vương Thăng trở lại, thôn trưởng và mấy người võ giả cũng vây quanh lại.
“Vận Thăng, ngươi không có chuyện gì chứ ?”
Vương Thăng lắc đầu một cái, nói: “Không sao, hai người kia không tính là quá mạnh, chuyện đã giải quyết, có thể đi về rồi!”
“…”
Đối với lời của Vương Thăng, tất cả mọi người đều không biết nói gì.
Không tính là quá mạnh?
Vừa rồi không phải là họ không nhìn thấy trận chiến đấu đó, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra rốt cuộc hai người kia mạnh mẽ cỡ nào. Thế nhưng vào trong miệng của Vương Thăng lại biến thành không tính là quá mạnh.
“Có thể đây chính là sự tự tin của cường giả đi!”
Không ít người lặng lẽ cảm thán ở trong lòng.
Tóm lại, chuyện đã giải quyết, người của trại Thanh Sơn cũng không cần rời đi nữa.
Không chỉ như vậy, sau khi thôn trưởng nhìn thấy những dấu vết của trận chiến kia, lập tức tìm võ giả trong thôn xóa hết những dấu vết này đi, mặc dù trước mắt không thể khôi phục trăm phần trăm, nhưng chỉ cần có mấy trận mưa, mọi thứ sẽ trở lại như cũ.
Sau khi tiêu hủy dấu vết, ông ta còn luôn nhấn mạnh trong thôn phải giữ bí mật.
Bấy giờ trại Thanh Sơn mới khôi phục vẻ bình yên không khác với ban đầu lắm, dường như không có bất cứ chuyện gì phát sinh.
Vương Thăng cũng trở về căn phòng nhỏ của mình.
Càng ngày Đại Bạch và Vân Tiêu càng lười, sau khi ăn dược vương vào năm trước, hai con vật cứ mãi thế này.
Nói là lột xác, nhưng thời gian lột xác thế này thì thật sự là có hơi lâu rồi.
Thân là linh thú, thật sự có hơi chậm so với sự tăng tiến của những yêu thú khác.
Đến bây giờ Vương Thăng cũng không biết rõ, rốt cuộc là vì điều gì mới khiến sức mạnh của yêu thú ăn thịt người tăng lên nhanh như vậy.
Dĩ nhiên, hắn cũng không để cho Đại Bạch và Vân Tiêu đi vào con đường này, dù tốc độ của chúng nhanh đến đâu cũng không thể nhanh hơn mình.
Thế nên nuôi như vật cát tường là được rồi.
Đại Bạch bị trách móc như thế nào thì cũng vẫn ngủ, Vương Thăng đành trở lại động phủ để tu luyện.
Bởi vì bị trận chiến cắt ngang, cho nên Phi Kiếm chưa được Tế Luyện xong, nếu bây giờ chuyện đã được giải quyết thì tất nhiên cần phải tiếp tục.
Đặc biệt là vừa rồi hắn đã thí nghiệm chức năng mới nhất của Phi Kiếm: Trảm Thần Kiếm!
Chữ “thần” trong “Trảm Thần” được lấy từ chữ “thần” trong “thần niệm”.
Nếu dùng Phi Kiếm trong quá trình Tế Luyện, Vương Thăng phát hiện Phi Kiếm còn có thể hấp thu sức mạnh của khí huyết chi lực và thần niệm.
Vật liệu của Phi Kiếm đã mang đến cho Vương Thăng một sự bất ngờ không nhỏ.
Hơn nữa khi tiến hành Tế Luyện, Phi Kiếm cũng xuất hiện tính chất đặc biệt mới.
Ngoại trừ đặc chất hủy diệt xuất hiện biệt nhờ vào khí huyết chi lực, thì chính là “Trảm Thần Kiếm” mà Vương Thăng dùng để giết chết Chu Hổ vừa rồi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo