Mặt của Chu Hổ lập tức biến sắc, hắn cũng lên tiếng, nói: “Ta là phụ tá của Vĩnh Niên Vương, đại tông sư Chu Hổ, người này là loạn thần tặc tử, hy vọng các hạ đừng can thiệp!”

 

Lúc nói chuyện, đồng thời Chu Hổ cũng lập tức tấn công về phía Khương Lạc Diệp.

 

Ban đầu hắn ta muốn hành hạ đối phương cho đến chết, nhưng bây giờ để không đêm dài lắm mộng, nhân lúc người kia còn không chưa tới, Chu Hổ quyết định lập tức đánh chết người trước rồi tính tiếp.

 

Nội tâm của hắn ta cũng không biết phải làm sao, ai biết được tìm đại một chỗ để giao chiến lại gặp ngay phải cường giả?

 

Nhưng Phi Kiếm lại nhanh hơn Chu Hổ.

 

Khương Lạc Diệp cũng cho rằng mình không còn hy vọng, nhưng Phi Kiếm lập tức chắn ngay trước mặt Chu Hổ.

 

Nguy hiểm! Nguy hiểm! Nguy hiểm!

 

Chu Hổ đối mặt chính diện với Phi Kiếm, cảm nhận được sự nguy hiểm của Phi Kiếm, lập tức rút lui.

 

Khương Lạc Diệp thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy vị đại tông sư đang ẩn náu nào đó đã cứu mình.

 

Nhưng tâm trạng của Chu Hổ lại không tốt lắm, ban đầu đã có một bụng lửa giận, bây giờ lại bị ngăn cản, điều này đã kích thích sự hung ác trong lòng

 

 

hắn ta.

 

“Các hạ thật sự muốn đối nghịch với vương của ta sao? Nên biết, mặc dù Linh Kiếm cốc mạnh, nhưng vương của ta cũng không yếu hơn bọn họ, huống chi nơi này là Thục Châu, không phải Kiếm Châu, các hạ thật sự nghĩ kỹ chưa?”

 

Mặc dù cảm thấy người này mạnh mẽ, nhưng bản thân hắn ta cũng là đại tông sư, hơn nữa còn có lá bài tẩy, cũng không cần sợ người đó, vì vậy trong lời nói của hắn ta mang theo sự uy hiếp mơ hồ.

 

Điều hắn ta lo lắng duy nhất chính là mình bị ngăn trở, làm cho không giết được Khương Lạc Diệp.

 

Như vậy, mấy ngày cố gắng của hắn ta coi như uổng phí toàn bộ, vừa nghĩ như thế, trong lòng Chu Hổ càng thêm hung ác, đã có phần không nén được lửa giận.

 

Cũng chính là vào lúc này, Vương Thăng đeo mặt nạ đi ra.

 

Sau khi Chu Hổ thấy người, trong lòng lại là cả kinh, người này xuất hiện nhưng hắn ta hoàn toàn không có phát hiện.

 

Thấy mặt nạ, Khương Lạc Diệp và Chu Hổ lập tức nghĩ đến một người, vị tông sư thần bí che chở ba huyện cùng với vị đột phá đại tông sư ở trong rừng rậm trong truyền thuyết kia.

 

Hình ảnh hai người đó tự động trùng lên nhau trong đầu Khương Lạc Diệp và Chu Hổ, bọn họ lập tức nhận ra, xác suất cao hai người đó là cùng một người.

 

Bởi vì đại tông sư không dễ gặp đến vậy.

 

Đặc biệt là Chu Hổ, Vĩnh Niên Vương bên ngoài công khai quan sát, bên trong dò la hỏi han rất nhiều người, biết rằng rất có thể vị tông sư thần bí ở ba huyện kia chính là người mình muốn điều tra.

 

Nhưng bởi vì Vĩnh Niên Vương đối mặt hai đầu áp lực từ Linh Kiếm cốc và Thiên Đao Thành, cho nên vẫn không bắt tay điều tra sâu hơn.

 

 

Khi kết hợp với vị trí nơi này, trên thực tế đáp án đã chắc chắn.

 

Đây chính là cường giả mới vừa đột phá đã có thể đánh chết đại tông sư, Chu Hổ không thể không thận trọng đối đãi, vì vậy hắn ta mở miệng nói: “Chắc hẳn các hạ là người che chở ba huyện, chỉ cần ngươi không ngăn cản ta, ta có thể xin với Vương Thượng, lập tức phong ba huyện cho ngươi, như thế nào?”

 

Khương Lạc Diệp lại căng thẳng.

 

Bọn họ cũng từng phân tích về vị tông sư của ba huyện kia, không biết chừng Chu Hổ có thể thành công.

 

Nhưng, sau khi Vương Thăng nghe thấy thì cũng lên tiếng, nói: “Đầu tiên, ta không có hứng thú gì với ba huyện, làm những chuyện đó chỉ bởi vì ta đang ở chỗ này, nếu đổi thành chỗ khác cũng giống như vậy, ngoài ra, ta tới nơi này chỉ để hỏi rõ một chuyện…”

 

Bất kể là giải quyết ác giao hay là Trình Khương, cũng chỉ bởi vì những chuyện này ngay trước mắt hắn.

 

Vẫn là câu nói kia, hắn không tài nào cứu vớt thế giới, nhưng cũng không thể coi như không nhìn thấy những chuyện xảy ra trước mắt.

 

Chẳng qua chuyện của ba huyện chỉ là cơ duyên trùng hợp.

 

Cái gọi là đất phong thì hắn lại không có hứng thú, hắn tới đây chỉ muốn hỏi vấn đề mà thôi.

 

Chu Hổ thấy Vương Thăng cự tuyệt, sắc mặt trở nên âm u, nhưng mà vẫn nhịn xuống, nói: “Các hạ muốn hỏi vấn đề như thế nào?”

 

Vương Thăng nhìn về phía Khương Lạc Diệp, nói: “Vừa rồi ngươi cố ý dẫn trận chiến vào bên trong trại phải không?”

 

Nhờ thần niệm, hết thảy mọi chuyện đều không thể che giấu, hắn thấy rất rõ trận chiến của hai người.

 

 

Trong nháy mắt Khương Lạc Diệp lập tức luống cuống, đột nhiên hắn ta nhận ra một vấn đề.

 

Tại sao vị đại tông sư thần bí này sớm không ra tay, muộn không ra tay, lại cứ ra tay vào đúng thời điểm bọn họ sắp uy hiếp đến cái trại đó.

 

Chỉ có một khả năng, đó chính là bản thân vị đại tông sư này chính là người trong trại. Đại tông sư của ba huyện, chỉ sợ đang ẩn cư ở chỗ này.

 

Mà chuyện hắn ta cố ý dẫn hướng Chu Hổ đến trại còn bị phát hiện ra, trong lòng Khương Lạc Diệp cảm thấy vô cùng hối hận.

 

Tiền bối, ta…”

 

Vương Thăng không nói nhảm, Phi Kiếm chuyển động theo thần niệm.

 

 

0.12180 sec| 2421.188 kb