“Tìm được người rồi, buổi tối đi thăm hỏi!”
Nguyệt biết Vương Thăng có thủ đoạn rất thần kỳ, bởi vậy cũng không ngoài ý muốn, chỉ gật đầu.
Không lâu sau, bóng đêm buông xuống.
Võ Nguyên Thành quay về phòng xử lý chuyện, nhưng mới vừa vào thư phòng đã phát hiện hai người đứng ở chỗ tối.
Hắn lập tức cảnh giác:
“Các ngươi là ai, tới nơi này có mục đích gì?”
Nói xong hắn trực tiếp ra đòn công kích, hiển nhiên là muốn ra tay áp chế trước.
Nhưng hắn mới vừa bước hai bước, đã phát hiện mình hoàn toàn không động đậy được, dường như bị vật gì khủng bố khống chế, thậm chí giọng nói cũng không thể phát ra.
Cường giả!
Cường giả tuyệt thế!
Võ Nguyên Thành vẫn rất có tự tin với thực lực của mình, ở trong cấp bậc Tông sư cũng xem như đứng đầu.
Nhưng hiện tại lại gặp phải loại tình huống này, hơn nữa mình hoàn toàn không biết đối phương sử dụng thủ đoạn gì.
Ít nhất đối phương cũng là thực lực Đại Tông sư, đây là phán đoán trong lòng hắn.
Thực lực chênh lệch to lớn khiến hắn bình tĩnh lại, sau đó nhìn về phía hai người.
Ngay sau đó, hắn thấy được hai người đeo mặt nạ.
Vừa rồi hai người đứng ở chỗ tối, hơn nữa bản thân Võ Nguyên Thành quá căng thẳng, hoàn toàn không phát hiện điểm này.
Thực lực cường đại, đeo mặt nạ, hơn nữa ở trong phạm vi ba huyện, Võ Nguyên Thành lập tức nghĩ tới cái gì.
Lúc này, một trong hai người mở miệng nói: “Bình tĩnh lại chưa?”
Võ Nguyên Thành phát hiện mình đã có thể hành động.
Hắn thả lỏng lại, thở phì phò, giảm bớt cảm giác căng thẳng vì sợ hãi vừa rồi của mình, sau đó nói: “Ngài chính là vị đại nhân kia sao?”
Vương Thăng tự hỏi một chút, nói: “Nếu ngươi nói là Tông sư của ba huyện, đó chính là ta.”
Chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm, tuy nhiên hắn vẫn bổ sung một câu:
“Đương nhiên, tin hay không tùy ngươi.”
Võ Nguyên Thành nghĩ đến cảm giác bị khống chế vừa rồi, mình giống như thịt cá trên thớt.
Sự chênh lệch thực lực này, không tin cũng phải tin.
Hắn cân nhắc từ ngữ một chút rồi nói: “Ngài tìm ta là có chuyện gì dặn dò sao? Chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ hoàn thành!”
Vương Thăng nói: “Chúng ta tìm ngươi không phải vì kêu ngươi làm chuyện gì, mà vì muốn hỏi ngươi một chút chuyện, yên tâm đi, sẽ không tổn thương đến ngươi, đương nhiên, tiền đề là ngươi thành thật trả lời, đừng nghĩ ngươi có thể lừa gạt!”
Dưới thần niệm, tất cả dao động cảm xúc đều không có chỗ giấu. Cho dù không có tác dụng, cũng phải dọa một phen.
Võ Nguyên Thành thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ là hỏi chuyện, vậy còn đỡ.
“Chỉ cần là chuyện ta biết, ta nhất định biết gì nói hết, không nửa lời giấu giếm!”
Vương Thăng gật đầu, sau đó tránh ra nhường vị trí cho Nguyệt.
“Để hắn hỏi ngươi trước đi!”
Võ Nguyên Thành đương nhiên không có ý kiến gì.
Nguyệt đi lên trước, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Ngươi hẳn là đến từ Đế Đô, có phải từng gặp Quan Tinh cốc chủ hay?
Võ Nguyên Thành không ngờ vừa lên đã hỏi vấn đề có thể nói là bí mật lớn nhất của mình.
Hắn hơi do dự, chuyện của Quan Tinh cốc chủ, thật sự có thể tùy tiện nói sao?
Dường như Nguyệt nhìn ra hắn do dự, trực tiếp lấy ra một đồ vật.
“Ngươi hẳn là biết thứ này, ta chính là đệ tử của cốc chủ.”
Võ Nguyên Thành đương nhiên biết.
Khi hắn rời khỏi Đế Đô, Quan Tinh cốc chủ còn nói riêng với hắn về thứ này, nói nếu gặp được người có tín vật này, chính là truyền nhân của mình, có thể tín nhiệm, hơn nữa còn chỉ cách xác nhận.
“Có thể cho ta xác nhận một chút không?”
Nguyệt đương nhiên cho phép.
Sau khi Võ Nguyên Thành nhận được tín vật, cũng lấy ra một đồ vật.
Sua khi hai thứ chạm vào nhau, chúng tỏa ra ánh sáng trắng.
Qua việc này dù là Nguyệt hay Võ Nguyên Thành đều đã xác nhận được thân phận của đối phương.
Giọng điệu của Nguyệt hơi kích động: “Có thể nói cho ta tất cả mọi chuyện không?”
Võ Nguyên Thành cũng hơi kích động, không ngờ mình lại gặp được truyền nhân của Quan Tinh cốc chủ ở đây, hắn nói thẳng: “Đương nhiên là có thể, sau khi cốc chủ đi tới Đế Đô, trực tiếp tìm ta, muốn ta dẫn ông ấy đi bái phỏng tiểu hoàng chủ…”
Hắn nói tất cả mọi chuyện mình biết một lần.
Vương Thăng và Nguyệt đều rơi vào trầm tư.
Bọn họ muốn biết rốt cuộc Quan Tinh cốc chủ đã làm cái gì, là cường giả đứng đầu, thế mà lại tử vong.
Mấu chốt nhất chính là trước khi tử vong còn sắp đạt tới cảnh giới cao hơn.
Nhưng theo lời Võ Nguyên Thành nói, dường như không có chỗ nào đặc thù.
Khi bọn họ tự hỏi, Võ Nguyên Thành lại bổ sung một câu.
“Đúng rồi, lúc ấy cốc chủ đã nói, chuyện ông ấy phải làm dường như chỉ có ông ấy và tiểu hoàng chủ mới có thể biết, nói chuyện cả đêm với tiểu hoàng chủ, sau đó thì chuẩn bị tế trời, cuối cùng cốc chủ và tiểu hoàng chủ đều chết ở Thái Nhạc, dường như đã chiến đấu với thứ gì đó!”
Vương Thăng và Nguyệt đồng thời ngẩng đầu.
Có liên quan đến tiểu hoàng chủ, vậy có một khả năng:
“Khí vận?”
Khí vận là thứ thần bí nhất thế giới này, Vương Thăng cũng không biết rõ ràng.
Cũng chỉ có chuyện liên quan đến khí vận, ông ấy mới có thể móc nối với tiểu hoàng chủ mới đăng cơ mấy ngày.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo