Bởi vì không phải tất cả mọi người đều có thể nghiên cứu về thứ gì đó đến mức sâu xa, đối với bọn họ mà nói thứ có thể sử dụng trực tiếp, phát huy tác dụng mới là tốt nhất.

 

Vương Thăng viết ra phương pháp tu luyện của Không Phược.

 

Phương pháp luyện tập vẫn giống như nguyên gốc của Càn Khôn, thao tác theo kiểu thô lậu.

 

Vấn đề khó khăn duy nhất có lẽ là độ khó bề ngoài của Không Phược có thể cao hơn Càn Khôn.

 

 

Cho nên người bình thường người sẽ không tu luyện được.

 

Có điều Vương Thăng lại muốn nhìn thử hiệu quả của Không Phược.

 

Hắn không thích hợp, bởi vì cho dù hắn dùng hiệu quả trói buộc không gian nguyên bản cũng cực kỳ mạnh mẽ.

 

Cuối cùng hắn suy nghĩ một chút, tự nói:

 

“Chắc thiên phú của Nguyệt không tệ đâu.”

 

 

“Vương Thăng đại nhân, thứ này là gì?”

 

Nguyệt cầm đồ Vương Thăng cho, hơi khó hiểu.

 

Bỗng nhiên Vương Thăng lại tới tìm hắn, lại còn cho hắn một miếng Ngọc Giản.

 

Nguyệt biết về Ngọc Giản, nó có thể truyền các loại công pháp vào thẳng trong đầu, lần trước hắn có được thứ này nhờ vào việc khảo sát hiệu quả phiên bản Ngọc Giản của Vương Thăng.

 

Đây lại là phiên bản mới làm ra sao?

 

Vương Thăng cũng không có giấu giếm, nói: “Không Phược, võ thuật thuộc loại không gian, là phiên bản cải tiến của Càn Khôn, muốn cho ngươi thử một lần, nhìn xem hiệu quả cuối cùng như thế nào.”

 

Được rồi, lại là thử nghiệm đồ.

 

Đi theo Vương Thăng lâu như vậy, hắn có hai tác dụng, cung cấp tin tức và thử nghiệm đồ mới, bây giờ cũng đã quen với chuyện này.

 

Nhưng trong lòng hắn vẫn hơi kinh ngạc. Hắn biết rất rõ “Càn Khôn” là cái gì, võ thuật có liên quan đến không gian, trên thực tế có chút thiên phú thì sẽ học tập được, nhưng khi đối mặt với người có cùng trình độ thì lại hơi yếu.

 

 

Nguyệt hiểu được ý của Vương Thăng, chắc hẳn là hắn đã tạo ra một phiên bản cải tiến.

 

“Càn Khôn” cũng đã có lịch sử hơn ngàn năm xuất hiện trong giới võ giả, lúc vừa mới xuất hiện đã tạo nên một trận cuồng phong bão táp, cũng đúng thôi vì vào thời điểm đó, cái khái niệm sức mạnh không gian này mới được lưu truyền ra.

 

Nhưng mà không bao lâu sau, tất cả võ giả cũng phát hiện mặc dù “Càn Khôn” không đến nỗi vô ích, nhưng cũng không hề đạt tới mức độ kinh thế hãi tục đó.

 

Sau đó lại có lời đồn đại được truyền ra, nói người khai sinh ra “Càn Khôn” biết nó không hề hoàn hảo, cho nên mới tán phát nó ra ngoài, mượn trí khôn của võ giả trong thiên hạ, muốn hoàn toàn cải tiến đến viên mãn.

 

Sau đó thứ này cứ tiếp tục được sửa đổi rồi lại sửa đổi cho tới bây giờ, cho dù những khí vận đại tông sư đều đã ra tay, đáng tiếc vẫn không có thu hoạch gì cả.

 

Dĩ nhiên, cũng có thể là có thu hoạch nhưng không được tuyên bố ra.

 

Nhưng mọi thứ đều lấy sự thật làm tiêu chuẩn cơ bản, nếu không có tin tức chính xác, vậy tức là không có.

 

Cuối cùng, bây giờ Vương Thăng lại tạo ra một bản.

 

Nguyệt thật sự có hơi hoài nghi, bởi vì lần trước, lúc Vương Thăng hỏi phương pháp huyết luyện, biểu hiện rõ ràng cho thấy trải nghiệm và kinh nghiệm chưa đủ nhiều.

 

Hắn không có bất cứ tâm tư gì khác, nhưng khi đối mặt với thứ cần tích lũy kinh nghiệm rất nhiều mới có thể cải tiến, tất nhiên sẽ không thể khống chế sự hoài nghi.

 

Dĩ nhiên, hắn cũng không biểu hiện cái gì ra ngoài, chỉ nhận lấy Ngọc Giản được Vương Thăng đưa tới.

 

“Vương Thăng đại nhân, xin chờ một chút!”

 

 

Sau khi sử dụng Ngọc Giản, trong đầu hắn xuất hiện một đoạn trí nhớ trong nháy mắt.

 

Tất nhiên Nguyệt cũng từng học Càn Khôn, cho nên hiểu về phân nhánh Không Phược này của Càn Khôn, bởi vậy không có khó khăn gì, đương nhiên điều này chỉ giới hạn trong một vài nội dung trước mắt.

 

Không Phược, nói trên lý thuyết thì học tập sẽ có độ khó cao hơn trói buộc không gian bản gốc.

 

Nguyệt càng xem càng kinh hãi.

 

Tất nhiên hắn không thể ngay lập tức hiểu rõ võ thuật phức tạp như vậy, nhưng với kinh nghiệm phong phú, hắn có thể nhận thấy, chắc chắn Không Phược là thứ có thể làm được.

 

Vì vậy Nguyệt quyết định thật nhanh, nói: “Vương Thăng đại nhân, có thể cho ta mấy ngày được không, ta cần học tập một chút.”

 

Đối với một môn võ thuật không gian mới, nội tâm của Nguyệt bắt đầu dậy sóng, hắn muốn tìm tòi nghiên cứu, muốn học tập.

 

Tất nhiên Vương Thăng không thể không đồng ý, đây vốn là mục đích hắn đến đây.

 

“Thời gian một tuần có đủ không?”

 

Nếu như học tập từ đầu, trừ khi có thiên phú về không gian vô cùng mạnh mẽ, nếu không chắc chắn thời gian một tuần sẽ không đủ.

 

Nhưng Nguyệt có cơ sở của Càn Khôn, độ khó khi học tập Không Phược sẽ thấp hơn rất nhiều, cộng thêm sự thần kỳ của Ngọc Giản, chắc chắn thời gian một tuần cũng đủ rồi.

 

“Vậy là đủ rồi, chờ ta học xong thì sẽ lập tức đi tìm Vương Thăng đại nhân!”

 

Nguyệt không hề quên bây giờ mình đang thử nghiệm.

 

 

“Được, ta chờ tin tức tốt của ngươi!” Vương Thăng mỉm cười rời khỏi.

 

Thời gian chỉ một tuần, thoáng cái đã trôi qua.

 

 

1.86182 sec| 2421.977 kb