“Khí vận là từ bị thiếu?”
Vương Thăng thử nói một chút, phát hiện không có vấn đề, có thể tùy tiện nói ra.
Nói cách khác, ý tứ hoàn chỉnh của câu nói kia không phải là cái này.
Tuy nhiên Vương Thăng có dự cảm, hắn càng ngày càng tiếp cận với chân tướng cuối cùng.
Tuy lần này không nhận được đáp án mong muốn, nhưng cũng không phải không có thu hoạch gì.
Sau khi lấy lại tinh thần, Nguyệt hỏi vấn đề cuối cùng, cũng là vấn đề mình muốn biết nhất: “Trước khi cốc chủ làm chuyện kia, có hối hận không?”
Võ Nguyên Thành sửng sốt, rất kiên định mà nói: “Hoàn toàn không có, hơn nữa ta cảm thấy dường như cốc chủ biết mình hẳn phải chết, nhưng vẫn đi!”
Nguyệt gật đầu: “Ta đã biết rồi!”
Biết rõ chắc chắn phải chết, vẫn cứ đi sao?
Hắn có chút thoải mái, sau đó nhìn về phía Vương Thăng.
Vương Thăng biết hắn hỏi xong rồi, cũng trực tiếp hỏi vấn đề của mình: “Ngươi biết một người tên Chu Đồng Văn không…”
Chu Đồng Văn, cũng chính là tên của lão tú tài.
Ông ấy có ảnh hưởng rất sâu với trại Thanh Sơn, nhưng khi Vương Thăng điều tra lại phát hiện dường như ông ấy cũng không để lại nhiều dấu vết ở trại Thanh Sơn.
Gần như tất cả mọi người đều biết ông ấy tồn tại, nhưng nếu hỏi tới, bọn họ lại không thể nói nên lý do vì sao.
Thậm chí trong trí nhớ của Vương Thăng cũng không có ấn tượng quá sâu với lão tú tài, phải biết rằng lão tú tài chính là thầy của nguyên thân, có ảnh hưởng rất lớn đối với nguyên thân.
Không chỉ như thế, Vương Thăng dùng góc độ người xem xem xét kỹ đoạn ký ức này của mình, phát hiện ký ức của nguyên thân về lão tú tài đang dần dần giảm bớt.
Trong đây nếu nói không có vấn đề có quỷ mới tin.
Tuy nhiên trước đó Vương Thăng cũng không có con đường giải thích nghi hoặc, hiện tại có cơ hội này, đương nhiên phải hỏi rõ ràng.
Vừa rồi khi nói chuyện với Võ Nguyên Thành, hắn đã biết thân phận của Võ Nguyên Thành, là Binh Bộ thượng thư, quan to nhất phẩm của hoàng triều Đại Chu, hơn nữa còn làm Binh Bộ thượng thư mấy chục năm, nhân vật có thực quyền, thứ biết được nhất định không ít.
Sau khi Võ Nguyên Thành nghe thấy thì hơi sửng sốt: “Chu Đồng Văn… Là người hoàng tộc sao?”
Nghe thấy họ Chu, đầu tiên hắn nghĩ đến chính là quốc họ của hoàng triều Đại Chu.
Vương Thăng lắc đầu, nói: “Hẳn là không phải!”
Theo lời thôn trưởng nói, lão tú tài vốn là người của trại Thanh Sơn, chỉ là lúc còn trẻ có đi ra ngoài, sau này mới trở về, còn là biểu huynh của thôn trưởng.
Chuyện này còn dấu vết, hẳn sẽ không xuất hiện sai lầm, trừ phi có người có thể thay đổi ký ức của nhiều người như vậy.
Khả năng này rất nhỏ, gần như tương đương với không tồn tại.
“Không phải người hoàng tộc, lại là họ Chu…”
Võ Nguyên Thành thoạt nhìn chỉ có ba bốn mươi tuổi, nhưng trên thực tế tuổi không nhỏ hơn thôn trưởng, chỉ là bởi vì thực lực cường đại, là cường giả cấp bậc Tông sư, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể sống 200 năm trở lên.
Hiện tại tuổi này cũng chính là đã đi qua khoảng một phần ba đời người.
Đây cũng là nguyên nhân mà Vương Thăng còn muốn hỏi.
Nếu lão tú tài Chu Đồng Văn thật sự là người trong triều, vậy hắn phải làm quan cùng triều với Chu Đồng Văn.
Chẳng lẽ, lão tú tài cũng ảnh hưởng tới ký ức của Võ Nguyên Thành sao?
Võ Nguyên Thành tự hỏi một hồi, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Ta dường như nhớ ra, hình như Chu Đồng Văn đã từng là đồng liêu của ta, không chỉ có thế, hắn còn là Trạng Nguyên lục nguyên hai lần từ khi hoàng triều Đại Chu thành lập.”
“Thậm chí, có người nói hắn chỉ lục nguyên là bởi vì chỉ có lục nguyên, có tài năng kinh thiên động địa, lúc ấy hắn gần như đã sáng lập một học phái, đáng tiếc năm đó dường như đắc tội với người nào, dứt khoát bị bãi quan, sau đó biến mất không thấy.”
“Kỳ quái, người này, sao ta lại cảm thấy có ấn tượng không sâu…”
Bởi vì một câu cuối cùng, Vương Thăng trầm ngâm một chút.
Quả nhiên, Chu Đồng Văn dường như có vấn đề, hoặc là nói có thứ gì đang cố tình xóa đi dấu vết về ông ấy.
Vương Thăng tiếp tục hỏi: “Ngươi biết ông ta bị bãi quan vì chuyện gì không?”
Có lẽ có thể tìm được đáp án từ nguyên nhân bãi quan.
Võ Nguyên Thành lắc đầu, nói: “Cũng không rõ, năm đó hình như chuyện ấy không nhấc lên gợn sóng gì.”
Nghe thấy câu nói ấy, Vương Thăng không tin.
Dựa theo cách nói của Võ Nguyên Thành, lão tú tài có tài năng kinh thiên động địa lại bị đột nhiên bị bãi miễn, sao có thể không dấy lên chút sóng gió nào?
Rất có khả năng là một số ký ức của Võ Nguyên Thành đã bị mơ hồ.
Nhưng bởi vì như thế, manh mối dường như cũng đã đứt đoạn ở đây.
Bản thân Võ Nguyên Thành cũng không biết nhiều lắm, có hỏi thêm thế nào cũng không hỏi ra thứ gì.
“Còn có chuyện gì về Chu Đồng Văn không?”
Võ Nguyên Thành đầu tiên lắc đầu, sau đó lại nghĩ tới cái gì, nói: “Ta không biết, nhưng nói không chừng trong hồ sơ của hoàng thất sẽ có, loại chuyện bãi quan này, nhất định sẽ có ghi lại, phía trên hẳn sẽ có nguyên nhân.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo