“Đúng rồi, còn có Tàng Thư Các của hoàng thất, nghe nói Tàng Thư Các của hoàng thất cất giữ sách khắp thiên hạ, năm đó Chu Đồng Văn cũng là người lập học phái, sau đó phần lớn học thuyết của hắn đều bị lấy lại, nhưng không tiêu hủy, nói không chừng nơi đó có nguyên nhân.”

 

Sau khi bị Vương Thăng dò hỏi, Võ Nguyên Thành dường như nhớ tới càng ngày càng nhiều thứ hơn, hơn nữa trên đầu cũng xuất hiện không ít mồ hôi lạnh.

 

Đây là do hắn bị dọa sợ, bởi vì chính bản thân hắn cũng ý thức được chỗ không thích hợp.

 

Một người lợi hại như Chu Đồng Văn, ký ức của hắn không nên ngắn như vậy.

 

Sau đó hắn cảm nhận được một luồng khí lạnh dâng lên từ trong thân thể, vấn đề vị đại lão đối diện hỏi cũng không đơn giản như vậy sao?

 

Vốn tưởng rằng chỉ cần mình không đi đánh đánh giết giết, vấn đề sẽ không lớn, có điều hiện tại xem ra, dường như không phải chỉ là như thế.

 

Có lẽ ngay cả trả lời câu hỏi cũng sẽ chết người.

 

Chuyện của Chu Đồng Văn tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa nhất định còn rất phiền toái, liên quan tới bí mật lớn.

 

Loại bí mật này, hắn không muốn biết chút nào!

 

 

Tuyệt đối đừng hỏi nữa, hắn không biết cái gì cả.

 

Dường như Vương Thăng cũng biết điểm này, không làm khó Võ Nguyên Thành nữa.

 

Hình như Võ Nguyên Thành cũng bị ảnh hưởng, thứ đã từng biết nhất định không ít, nhưng hiện tại có lẽ đều đã quên gần hết.

 

Người này cũng là một người thông minh, hiển nhiên không muốn tham dự vào chuyện này, hắn cũng không dò hỏi nữa, chuyện hắn muốn biết coi như đều đã biết rồi.

 

Hiện giờ phát hiện ra bí mật ký ức dần dần bị làm mờ này, Vương Thăng đương nhiên không cần tiếp tục dò hỏi nữa.

 

Muốn biết nội dung kỹ càng tỉ mỉ hơn, có lẽ chỉ có thể đi Đế Đô. Nơi đó chắc hẳn sẽ có manh mối có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.

 

Chuyện của Chu Đồng Văn cũng vậy, chuyện của Quan Tinh cốc chủ cũng thế, có lẽ đều có thể giải quyết.

 

“Chưa phải thời cơ!”

 

Vương Thăng âm thầm cảm thán trong lòng.

 

Hiện tại, thực lực của hắn còn chưa phải lúc đi ra ngoài, cho nên chỉ có thể tạm thời chôn giấu những việc này ở trong lòng.

 

Tuy nhiên những bí mật đó của hoàng thất Đại Chu, thật sự chờ được đến khi hắn xuất thế sao?

 

Thế đạo hiện tại, không cần nghi ngờ, có thể nói một câu đây là thời loạn thế.

 

Không loạn như những hoàng triều bình thường, chủ yếu là vì thế giới này có được vũ lực tuyệt đối, ngay cả người tầm thường cũng không có tư cách tạo phản.

 

 

Hơn nữa, thế lực cường đại đó cần thống nhất, trở thành Đại Tông sư khí vận.

 

Vậy mới miễn cưỡng có thể duy trì được trật tự, loạn lạc nhưng không hoàn toàn loạn.

 

Song có thể xác nhận một chuyện, bá tánh vẫn sống trong nước sôi lửa bỏng bên trong.

 

Cường giả xuất hiện là sự bóc lột đáng sợ hơn.

 

Đương nhiên, đây không phải chuyện Vương Thăng nên quan tâm, hắn càng quan tâm chuyện sau khi tiểu hoàng chủ chết, hoàng thất rốt cuộc thế nào, những hồ sơ và bí mật đó rốt cuộc còn ở đây không.

 

Nếu không còn vậy thì manh mối đã hoàn toàn đứt đoạn.

 

Vì thế, hắn chỉ có thể vứt vấn đề cho Võ Nguyên Thành, vị này tới từ Đế Đô, chắc hẳn sẽ biết chút việc?

 

“Ngươi biết hoàng thất thế nào không, những hồ sơ và bí mật đó có khả năng bảo tồn hay không?”

 

Võ Nguyên Thành lắc đầu, nói: “Khi Vĩnh Niên Vương và Linh Kiếm Cốc, Thiên Đao Thành còn chưa đánh tới, có thể lấy được tin tức từ các phương diện.”

 

“Nhưng từ bọn họ khi đánh vào, tất cả con đường tin tức đều bị theo dõi nghiêm mật, đã một năm không có tin tức bên ngoài, tuy nhiên hiện tại thế lực mấy phương giải hòa, Giang Nguyên Thành sắp mở cửa một lần nữa, có lẽ sẽ nhanh chóng có tin tức mới truyền đến.”

 

Vương Thăng gật đầu, không dò hỏi thêm cái gì.

 

“Cái này coi như là tạ lễ!”

 

Hắn lấy ra một lọ Thập Toàn Đại Bổ hoàn.

 

Ta đã được ngài che chở, tuyệt đối không thể lấy mấy thứ này.”

 

 

Vương Thăng không nói gì thêm, chỉ bỏ đồ xuống, sau đó dẫn theo Nguyệt rời khỏi Võ gia.

 

Võ Nguyên Thành khác huyện lệnh Vĩnh Phong. Huyện lệnh Vĩnh Phong Dịch An quả thực được hắn che chở mà chiếm được chỗ tốt, hắn thu khoáng thạch mới coi là thanh toán xong.

 

Võ Nguyên Thành là Tông sư, cho dù không có hắn che chở, cũng có thể sống bình yên, cái gọi là sự che chở của Vương Thăng không quan trọng như vậy.

 

Không cho đồ vật, có nghĩa mình lấy việc dò hỏi làm thù lao cho hành động che chở hắn, mà hiện tại cho đồ vật, xem như đã hết nợ.

 

 

Chờ sau khi Vương Thăng rời khỏi, Võ Nguyên Thành trực tiếp tê liệt ngã xuống ghế dựa.

 

Dù là cảm giác vô lực khi đối mặt với Vương Thăng, hay là những vấn đề đó đều khiến hắn sợ hết hồn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

 

Sau lưng hắn đều đã ướt đẫm, rất chật vật.

 

“Người đâu tới đây, tắm gội, sau đó tập hợp tất cả đại nhân là trưởng lão trong gia tộc đến đại đường, ta muốn dặn dò một chút việc, ai cũng phải tới, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”

 

Hạ nhân ngoài cửa vâng lời, chuyện vừa xảy ra trong thư phòng, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả.

 

Tuy rằng không biết vì sao gia chủ đại nhân vừa mới tắm gội hiện tại lại muốn tắm tiếp, hơn nữa còn nửa đêm gọi mọi người tới, nhưng Võ Nguyên Thành là người sáng lập Võ gia, lực uy hiếp cực cao, không có ai dám trái lời.

 

 

1.50165 sec| 2439.508 kb