Xoẹt!
Đầu của Khương Lạc Diệp lập tức rớt xuống, chết không nhắm mắt.
Trước khi chết, hắn ta có nghĩ thế nào cũng không ngờ mình sẽ chết bởi vì những người bình thường như con kiến hôi kia.
Vương Thăng không liếc mắt nhìn Khương Lạc Diệp cái nào, chỉ thu hồi Phi Kiếm, dù Phi Kiếm chém rơi đầu của Khương Lạc Diệp, nhưng không hề dính một chút máu nào.
Song Chu Hổ lại thấy, thanh Phi Kiếm này khiến cho hắn ta có hơi rợn tóc gáy.
Hắn ta đã biết được lý do vì sao Khương Lạc Diệp bị giết chết, hắn ta cũng cảm thấy vị đại tông sư thần bí này sẽ không bỏ qua cho hắn ta.
Dĩ nhiên, hắn ta cũng không cho rằng người đại tông sư thần bí này có thể đánh chết hắn ta giống như giết chết Khương Lạc Diệp, thậm chí giết chết
hắn ta cũng chỉ là mộng tưởng hảo huyền.
Chu Hổ chính là đại tông sư đấy!
“Ngươi thật sự muốn đối nghịch với ta bởi vì đám người như con kiến hôi kia sao?”
Vương Thăng hỏi một đằng đáp một nẻo: “Xem ra đối với ngươi, ta cũng không cần hỏi cái gì đâu nhỉ!”
Sắc mặt của Chu Hổ sầm xuống, sau đó hắn ta cười dữ tợn.
“Không phải ngươi muốn bảo vệ những người đó sao? Vậy thì ta sẽ giết chết hết những người đó ngay trước mặt ngươi!”
Chu Hổ nhìn về phía đám người còn đang lục tục rời khỏi trại Thanh Sơn.
Có võ giả thì lại là muốn lưu lại, nhưng cũng bị Nguyệt khuyên rời đi, dĩ nhiên, chỉ với cự ly này thì chắc chắn Chu Hổ có thể đuổi kịp trong nháy mắt.
Vương Thăng cười, một nụ cười rất lạnh lùng.
“Đầu tiên, ngươi không thể đến gần bọn họ được!”
Vương Thăng lập tức vận dụng Mai Hoa bộ để di chuyển tức thời.
Sau đó là đến Bán bộ Băng Quyền!
Một quyền này, hội tụ khí lực toàn thân Vương Thăng.
Chu Hổ hoàn toàn chưa phản ứng kịp, đã cảm nhận được sức mạnh vô cùng cường đại truyền đến người mình trong nháy mắt, sau đó thân thể không thể khống chế bị đánh bay ra ngoài, tựa như miếng vải rách bị gió quật.
Loại sức mạnh kinh khủng này khiến cho Chu Hổ nhận ra được một điều, đó là bản thân mình hoàn toàn không phải đối thủ của người kia.
Sức mạnh của đại tông sư thần bí chắc chắn đã đạt tới mức tương đương với Vương Thượng.
Đứng đầu thiên hạ!
Nếu hắn muốn, thậm chí có thể xây dựng nên thế lực đại siêu nhiên thứ mười!
Từ khi nào thiên hạ đã xuất hiện một nhân vật kinh khủng như vậy, lại không có bất kỳ ai biết, không phải lần trước mới đột phá đến đại tông sư sao?
Đối mặt với loại cường giả này, hắn ta không đủ tự tin sẽ bảo toàn tính mạng, không thể chống cự!
Chu Hổ lập tức đưa ra lựa chọn: “Vậy thì nương theo sức mạnh này, khi không dừng được nữa thì trực tiếp rời khỏi, hắn tuyệt đối không nghĩ rằng đây là con đường chạy trốn của ta!”
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói đã xuất hiện ở lỗ tai của hắn ta, vẫn là giọng nói quen thuộc kia, dường như đang nói tiếp câu trước.
“Ngoài ra, ta sẽ không đánh chết ngươi, chỉ muốn khảo nghiệm một chút thôi.”
Chu Hổ phát hiện vị đại tông sư thần bí kia theo kịp tốc độc của mình, còn cách mình không xa nữa.
Cùng lúc đó, hắn ta nhìn thấy lưỡi kiếm đã giết chết Khương Lạc Diệp của Phi Kiếm đang hướng về phía mình.
“Trảm Thần Kiếm!”
Khi ba chữ này được thốt ra, Chu Hổ đã nhìn thấy Phi Kiếm lao về phía mình.
Hắn ta ngăn cản theo bản năng, nhưng cho dù Phi Kiếm đã xuyên qua thân thể, nhưng trên người hắn ta lại không hề xuất hiện một vết thương nào cả.
“Ha ha ha, trông có vẻ lợi hại đấy, kết quả còn không phải là gối thêu hoa…”
Câu nói này còn chưa dứt lời, Chu Hổ đã mất đi hơi thở sinh mạng, tĩnh mịch vô cùng.
Trên người, vẫn chỉ có vết thương do đường quyền ban đầu của Vương Thăng gây ra…
Đại tông sư như Chu Hổ cũng đã chết, bị chết vô cùng quỷ dị.
Vương Thăng gom hai người lại một chỗ rồi hủy thi diệt tích.
Nhìn hai cổ thi thể dần dần tiêu tán bằng khí huyết chi lực, mặt hắn không cảm xúc, giết nhiều thứ người như vậy, đã không có cảm giác gì, nhưng mà nội tâm lại đang suy nghĩ đủ điều.
Hắn không đánh chết người trước tiên, thật sự là vì để hỏi chuyện cho rõ ràng, bảo đảm sẽ không giết nhầm hay sao?
Có lẽ là có!
Thật ra nhờ vào thần niệm, hai người muốn làm gì, động tác kế tiếp là cái gì, đều bị hắn thấy rất rõ ràng.
Hắn hỏi chẳng qua cũng chỉ là lướt qua một lượt thôi, sẽ không thay đổi kết quả sau cùng.
Không lập tức giết chết, phần nhiều là do hắn rất muốn biết hai người này có hối hận hay không.
Kết quả đúng như những gì hắn nhìn thấy.
Hối hận đúng là có hối hận, nhưng hiển nhiên nguyên do hối hận không phải là vì mình không coi mạng sống của người bình thường là mạng người, mà là hối hận vì đã chọn sai nơi, nên gặp phải hắn.
Thật ra Vương Thăng cũng đã dự đoán được loại kết quả này.
“Nhưng nhìn thấy biểu hiện như thế, cũng coi như là đáng đời!”
Dù sao thì hắn cũng là người, không phải là cái gọi là tiên, bản thân cũng có thất tình lục dục.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo