Chiến đấu cho một kết quả đã định trước, đánh nhau thật sự có đáng không?
Nghĩ sâu xa hơn chính là, cũng chỉ bởi vì muốn nhận được kết quả đã định trước này mới hiến tế bằng hai trăm ngàn người, nếu không có hai trăm ngàn người này thì cuối cùng sẽ hoàn toàn không xuất hiện bầu không khí “hòa bình” này.
Có lẽ ban đầu, Linh Kiếm cốc và Thiên Đao Thành còn định dùng số người đó để đổi lấy loại cục diện này.
Mưu sĩ không dám hỏi, chỉ có thể giấu chuyện này ở bên trong lòng. Sự thật có phải là như thế hay không thì không có ai biết rõ.
Ở bên kia, Thiên Đao Thành cũng có cuộc đối thoại tương tự, nhưng cách nói lại khác hẳn.
Chỉ cần Vĩnh Niên Vương không xảy ra chuyện, thật ra thì Chu Hổ có ở đây hay không thì cũng không có ảnh hưởng gì cả.
Hắn ta không có ở đây, còn là chuyện tốt với Linh Kiếm cốc và Thiên Đao Thành.
Bởi vì Vĩnh Niên Vương và bọn họ đã đi đến cục diện giống nhau.
Ưu thế duy nhất chính là quân đội, nhưng vào thời kỳ này, thật ra có thể dựa vào thời gian mà mài mòn quân đội.
Đây mới là cục diện tốt nhất.
Tất cả mọi người đều cùng đứng ngang nhau.
…
Vĩnh Niên Vương Chu Ngô Đồng cũng chưa từng có ý nghĩ này.
Mặc dù hắn ta thật sự cũng có dự liệu về cục diện này, nhưng mà Chu Hổ thật sự chết nằm ngoài dự liệu của hắn ta.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, mà Chu Hổ vẫn chưa về thì chỉ có hai loại khả năng: phản bội hoặc là chết.
Với sự hiểu biết của hắn ta về Chu Hổ trong thời gian dài như vậy, trên thực tế chỉ có một khả năng là chết.
Vĩnh Niên Vương Chu Đồng có nghĩ thế nào cũng không ngờ được rằng, Chu Hổ truy đuổi tung tích một đám tông sư, vậy mà lại mất luôn cả mạng.
Điều này lập tức khiến cho bên phía của mình mất đi một sự trợ lực to lớn.
Mặc dù bởi vì Chu Hổ chết, Linh Kiếm cốc và Thiên Đao Thành không thể nào hợp tác thân mật khăng khít nữa, mà sẽ duy trì sự cân bằng, nhưng chắc chắn sự cân bằng này không phải là thứ hắn ta mong muốn.
“Phái người đi thăm dò, nhìn xem cuối cùng Chu Hổ đi đến đâu!”
Vương Thăng có dự đoán sai một chút.
Hắn phán đoán sai về thế cục và sự “ăn ý” giữa thế lực lớn, hắn cho là Vĩnh Niên Vương sẽ không có thời gian điều tra vì phải đối mặt Linh Kiếm cốc và Thiên Đao Thành, nhưng trong thực tế bởi vì hắn đánh chết Chu Hổ nên ba thế lực lại rơi vào thế cân bằng.
Vì vậy Vĩnh Niên Vương có thể dành dụm một chút thời gian điều tra hắn.
Vô số mật thám của Vĩnh Niên Vương xuất hiện ở thung lũng của phủ Tân Đô, bắt đầu điều tra từ nơi này.
Đáng tiếc, trôi qua nhiều ngày như vậy, Thục Châu lại nhiều mưa, phần lớn dấu vết đã bị tiêu hủy hết.
Lúc điều tra đã gặp phải rất nhiều chuyện khó khăn, muốn thật sự điều tra ra được thì chắc có lẽ cần thời gian không hề ngắn.
Cùng lúc đó, bởi vì nguyên do ba bên đàm phán kết thúc, thế cục của Thục Châu lại một lần nữa xảy ra biến hóa lớn.
Địa bàn được phân chia xong là đến thời gian dọn vào địa bàn.
Cho dù sức mạnh của ba bên bị tổn thất không hề nhỏ, nhưng những thế lực bình thường cũng không thể nào so sánh được.
Vô số thế lực địa phương tiến vào Thục Châu trước một bước lại gặp phải thế lực đóng quân ở Thục Châu nên gặp phải đả kích mang tính hủy diệt.
Dĩ nhiên, Linh Kiếm cốc và Thiên Đao Thành cũng không đuổi tận giết tuyệt, dẫu sao như vậy là không thực tế.
Nên cống nạp thì phải cống nạp, nên nghe lời thì cần phải nghe lời, không biết đã bị mất đi bao nhiêu so với lúc trước, nhưng vì sinh tồn, đây là chuyện chẳng đừng được.
Không chỉ có Linh Kiếm cốc và Thiên Đao Thành phải chấp hành chính sách này, Vĩnh Niên Vương vốn dĩ không quản được chuyện ở địa phương cũng thế.
Vốn dĩ, bởi vì Linh Kiếm cốc và Thiên Đao Thành gây áp lực, Vĩnh Niên Vương hoàn toàn không có thời gian quản chuyện ở địa phương, nhưng hiện tại thì không giống nữa.
Thế lực ba phe rơi vào trạng thái cân bằng, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không xảy ra xung đột lớn, vậy nên mới có thời gian quản lý chuyện ở địa phương.
Ngày tháng tốt đẹp nhất của thế lực ở địa phương đã qua đi, bởi vì thế lực mạnh hơn đã có thể rút tay ra xử lý bọn họ.
Trong mấy ngày ngắn ngủn, tất cả mọi người phát hiện bầu không khí thay đổi rồi.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi nơi đều như thế, có một phạm vi không bị bất cứ thế lực nào trong ba nhà thống trị, đó chính là Giang Nguyên Thành.
Giang Nguyên Thành là cánh cửa ngăn giữa Thục Châu và bên ngoài, bất cứ nhà nào quản lý nơi này cũng sẽ khiến hai thế lực còn lại không yên tâm.
Bởi vậy họ quyết định trực tiếp mặc kệ, để nơi này phát triển tự nhiên.
Dù sao thực lực của bọn họ cũng đủ mạnh, đứng đầu Đại Chu, chỉ cần không phải mấy thế lực có trình độ ngang nhau, dù là thế lực nào thống trị Giang Nguyên Thành cũng không dám đắc tội với bọn họ, càng không tạo thành ảnh hưởng gì.
Còn một nơi cách Giang Nguyên Thành ngàn dặm cũng có được đãi ngộ tương tự.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo