“Biết rồi thì lui xuống, còn nữa, những việc này không cần lộ ra với những người khác, không phải tất cả mọi người đều có thể quản được miệng của mình.”
“Gia chủ, không nói rõ nguyên nhân, có một số người không hiểu thì làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Võ Nguyên Thành lạnh lùng, nói: “Hưởng thụ Võ gia che chở, lại không muốn trả giá vì Võ gia, như vậy thì không cần làm người của Võ gia nữa!”
Trong lòng mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo, đã biết quyết tâm của Võ Nguyên Thành.
Rất nhanh, chuyện được trực tiếp dặn dò xuống dưới, quả thật có một số người không hiểu, nhưng không có bất cứ tác dụng gì, sau khi bị dạy dỗ thì đều trở nên thành thật.
Cũng chính bởi vì vậy, người Võ gia càng thêm khiêm tốn.
…
Sau khi dò hỏi Võ Nguyên Thành, Vương Thăng và Nguyệt về tới trại Thanh Sơn.
Hắn rõ ràng cảm nhận được sau khi Nguyệt hỏi được chuyện về Quan Tinh cốc chủ, càng thêm phóng khoáng, tuy trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng tâm trạng rõ ràng cũng tốt hơn không ít.
Hiển nhiên, lần này đi tìm Võ Nguyên Thành tuy không thể xem như viên mãn, không hỏi ra mục đích của Quan Tinh cốc chủ, nhưng Nguyệt đã đạt được thứ mình muốn.
Tất cả lựa chọn của cốc chủ đều là quyết định của chính mình, chưa từng hối hận.
Như vậy, Nguyệt giải trừ được một khúc mắc của bản thân, đối với Nguyệt mà nói, có lợi ích thật lớn.
Vương Thăng cũng có tâm trạng không khác mấy, hắn cũng có được tin tức mấu chốt, chỉ là hiện tại không có cách nào lập tức giải quyết nghi hoặc.
So với giải quyết một ít nghi hoặc, hắn vẫn là cảm thấy mình cần càng thêm cẩn thận hơn.
Hắn có thể tạm thời nhịn xuống!
Hiện tại, hắn cũng phải đợi Giang Nguyên Thành Thành mở ra lần nữa, xem rốt cuộc Đế Đô có tình huống như thế nào.
Vì thế sau nửa tháng, cuối cùng cũng có kết quả bá chủ Giang Nguyên Thành.
Một Tông sư tên Cao Thiên Vũ thống lĩnh Giang Nguyên Thành, biến Giang Nguyên Thành thành lãnh địa của mình.
Người này rất thông minh, biết vì sao Giang Nguyên Thành không có người của ba đại thế lực chiếm lĩnh.
Cho nên, hắn ta hoàn toàn không có ý hạn chế Giang Nguyên Thành, hắn ta khiến tất cả thế lực ngừng tranh đấu, sau đó bắt đầu dần dần tu sửa Giang
Nguyên Thành.
Lại qua thêm nửa tháng nữa, Cao Thiên Vũ trực tiếp tuyên bố, Giang Nguyên Thành mở cửa với bên ngoài lần nữa, thông thương với bên ngoài, hơn nữa còn cho thuê và bán hàng ở Giang Nguyên Thành, bất cứ ai cũng có thể tới mua sắm.
Vốn dĩ những cửa hàng đó cũng không có gì, dù sao Thục Châu thật sự quá mức hẻo lánh, cũng không có tài nguyên đặc thù gì, chỉ có hầm muối tương đối nổi danh, cho dù tất cả có vị trí rất tốt cũng kém phần lớn những thương nghiệp kia.
Nhưng hiện tại không giống thế, sau khi đại chiến hạ màn, chuyện Thục Châu nhiều linh dược đã có không ít người biết được.
Linh dược là tài nguyên tất yếu của võ giả.
Mà thế giới này chính là do võ giả thống trị, linh dược vừa ra gần như tất cả mọi thứ đều xếp hàng.
Giang Nguyên Thành là thành trì nối liền Thục Châu và bên ngoài, tầm quan trọng không cần nhiều lời.
Những cửa hàng Cao Thiên Vũ thả ra, giá trị đột nhiên tăng lên.
Đây còn không phải chuyện quan trọng nhất. Quan trọng nhất chính là Cao Thiên Vũ dùng những cửa hàng này kéo được vô số quan hệ.
Có lẽ tiền lời ngắn hạn sẽ ít, nhưng tiền lời trường kỳ cực kỳ phong phú.
Những người có thể đứng ở địa vị cao không chỉ có mỗi võ lực.
Có lẽ chính bởi vì Cao Thiên Vũ mở rộng Giang Nguyên Thành, nên không bao lâu Giang Nguyên Thành đã náo nhiệt lên, người vùng ngoài điên cuồng dũng mãnh tràn vào, mang đến không ít tin tức bên ngoài.
Vương Thăng cũng biết chuyện mình muốn biết nhất.
“Sau khi tiểu hoàng chủ chết, hoàng triều Đại Chu không lâu sau lại nâng đỡ một hoàng chủ nữa.”
“Đương nhiên, hoàng thất hiện tại, đừng nói là Đại Tông sư, thậm chí ngay cả người có thực lực Tông sư cũng thiếu, chỉ có thể nói, hoàng triều còn đó, nhưng đã xem như tồn tại trên danh nghĩa, hiện tại, chỉ một thế lực cấp bá chủ cũng có thể dễ dàng tiêu diệt bọn họ.”
“Chẳng qua, Đại Chu thống trị năm trăm năm, dường như tất cả thế lực đều cố kỵ, cho nên mới không ra tay, nhưng căn cứ theo lời đồn, đây chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
“Vận Thăng, sao đệ lại muốn biết mấy tin tức này?”
Người nói tin tức cho Vương Thăng là Lý Vĩnh Phong, chính hắn ta đi huyện Lộc Thủy một chuyến, hơn nữa còn nhờ người của ba đại gia tộc hỏi thăm, bởi vậy biết được tin tức rất kỹ càng tỉ mỉ.
Nghe được mấy tin tức này, hắn ta vẫn rất cảm khái.
Hoàng triều Đại Chu thống trị bọn họ lâu như vậy cũng không sống qua được năm trăm năm sao?
Như vậy, người thống trị bọn họ tiếp theo sẽ là ai?
Tuy trên cơ bản trại Thanh Sơn bọn họ sẽ không chịu ảnh hưởng, nhưng chuyện lớn như vậy, hắn ta vẫn hơi cảm khái.
Tuy nhiên so với những việc ấy, hắn ta càng muốn biết vì sao Vương Thăng lại hỏi thăm chuyện này.
Hoàng triều sinh diệt có liên quan gì tới bọn họ, dù là hoàng triều nào, cuộc sống của bọn họ đều sẽ không có thay đổi gì, dù là trước đây hay là hiện tại.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo