Toàn bộ người của Vĩnh Niên Vương và Linh Kiếm cốc, Thiên Đao Thành đều vây quanh lại.

 

Ngô Thanh Phong và Khương Đạo thấy đòn công kích của mình bị ngăn cản, thì càng thêm chắc chắn Chu Hổ xảy ra chuyện rồi, đòn công kích lúc nãy của bọn họ vượt qua mức tông sư, nhưng đại tông sư có thể ngăn cản tùy ý, từ khi nào cấp trên sẽ ngăn cản đòn công kích cho thuộc hạ chứ?

 

“Chu Hổ” thấy tình cảnh này, lập tức đứng dậy, nói: “Hai vị thật sự muốn tiếp tục đối địch với vương của ta sao? Nếu như vương của ta lập tức lui khỏi Thục Châu, đến lúc đó bị phiền toái chính là các ngươi, đặc biệt là cốc chủ Ngô Thanh Phong, vốn dĩ Kiếm Châu chính là đất phong của vương ta, vương của ta cũng không phải là người không bao giờ để lại đường lui cho mình!”

 

Dám giả mạo Chu Hổ, thì tất nhiên người này cũng có kha khá can đảm, lập tức đứng ra “khuyên” hai người họ.

 

Nhưng mà Ngô Thanh Phong và Khương Đạo cũng im lặng.

 

Dường như tất cả thế lực siêu nhiên đều biết rõ Thục Châu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đây là khu vực giao tranh.

 

Tuy Vĩnh Niên Vương và bọn họ có cùng trình độ đại tông sư, nhưng dù cho hai người cùng nhau vây công, cũng không có lòng tin sẽ chôn xương của Vĩnh Niên Vương ở nơi này.

 

 

Vì vậy điều mà “Chu Hổ” nói, cũng chính là điều khiến cho hai người kiêng kỵ.

 

Đặc biệt là Ngô Thanh Phong, ban đầu Vĩnh Niên Vương chính là vương của Kiếm Châu, cũng không ai biết rõ đường lui mà Vĩnh Niên Vương để lại ở Kiếm Châu là gì.

 

Vì vậy bầu không khí như thể sắp sửa đánh nhau trong chớp mắt được làm dịu lại lần nữa.

 

Vĩnh Niên Vương Chu Ngô Đồng cũng mở miệng nói: “Tại sao người của các ngươi lại bị Chu Hổ giết chết, chắc chắn các ngươi tự mình hiểu rõ, cho nên cũng không đừng bày ra vẻ chán ghét như vậy, đều là tự làm tự chịu mà thôi!”

 

Hai bên rơi vào sự im lặng trong thời gian ngắn, cuối cùng đều quyết định đổi chỗ khác sau đó thương lượng tiếp.

 

Nếu ba nhà bọn họ đã tiến vào Thục Châu thì sẽ không dễ dàng nhường lại.

 

Văn Cung đưa ra lựa chọn sai lầm, sắp sửa bị hậu chiêu của khí vận đại tông sư tiêu diệt, trên thực tế đã mất đi tư cách tranh đoạt.

 

Cốc chủ của Quan Tinh cốc chết, hơn nữa chưa từng tham dự vào loại chuyện này, cho nên cũng không cần lo lắng.

 

Biên Cảnh quân thì lại có sức mạnh vô cùng to lớn, nhưng mà cũng giống như Quan Tinh cốc, nên không cần để ý tới.

 

Vì vậy chỉ còn sót lại ba thế lực của Thần Nữ Sơn, khách điếm Duyệt Lai, Lâm Hải Thành.

 

Ba bên này đã lần lượt thống nhất chỗ ở châu phủ của mình, hơn nữa đều đang làm chuyện của mình ở đây, nhưng mà bọn họ cũng biết, ba bên này chỉ vì vị trí cách xa, cho nên tạm thời chưa tới.

 

Nhưng mà một ngày nào đó họ sẽ tới.

 

 

Đừng xem bây giờ ba bên Vĩnh Niên Vương, Linh Kiếm cốc, Thiên Đao Thành giống như là kẻ địch, không biết chừng trong tương lai sẽ là đối tượng hợp tác.

 

Cho nên trên thực tế thì hoàn toàn không có khả năng trở mặt với nhau.

 

Cuối cùng ba bên đàm phán suốt ba ngày ở một tửu lâu khác, sau khi thống nhất hiệp nghị bí mật thì mới mang người rời khỏi.

 

Bọn họ cũng có không ít chuyện cần xử lý ngay sau đó.

 

 

Người của Linh Kiếm cốc và Thiên Đao Thành cũng tách ra.

 

Thật ra sau khi tiến vào Thục Châu, thì một số mối hợp tác đã bị phá vỡ từ lâu, sau này bọn họ chính là đối thủ cạnh tranh.

 

Dù sao chắc chắn Chu Hổ bên phe của Vĩnh Niên Vương cũng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sức mạnh về cơ bản đã bị kéo xuống bằng nhau.

 

Ngô Thanh Phong mang người trở lại chỗ ở tạm thời của mình, lúc này thủ hạ của hắn ta mới mở miệng nói: “Cốc chủ, chắc chắn cái tên ‘Chu Hổ’ kia là giả mà, tại sao không…”

 

Chu Hổ là người nào, bọn họ cũng biết rất rõ, chắc chắn không giống như người lúc nãy.

 

Ngô Thanh Phong uống một ngụm nước trà, nói: “Giả thì như thế nào, dù ta và Khương Đạo liên thủ cũng không thể chặn Chu Ngô Đồng lại được, cho nên ban đầu Chu Hổ đã không phải là lợi thế thương lượng chính, thậm chí kết cục này cũng đã quyết định xong ngay từ ban đầu rồi!”

 

Bọn họ tuy cùng là trình độ đại tông sư, nhưng nếu có thể xưng là đại tông sư vô thượng, thì đó không phải là người mà tông sư bình thường có thể đọ lực chiến được.

 

Chu Ngô Đồng cũng là cường giả có trình độ này.

 

 

Cường giả ở trình độ này, ngoại trừ chết già, thì ít có mánh khóe nào có thể giết được bọn họ.

 

Trừ khi cá chết lưới rách, nếu không kết quả cuối cùng đã được định sẵn ngay từ khi quyết định tấn công Thục Châu rồi, chẳng qua Chu Ngô Đồng muốn kéo dài thời gian để đạt được nhiều lợi ích hơn, chúng ta cũng muốn đạt được lợi ích trước tiên, vì vậy mới đánh nhau!”

 

Giọng nói của Ngô Thanh Phong lạnh như băng.

 

Mưu sĩ bên cạnh chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh bốc từ lòng bàn chân đến tận đỉnh đầu.

 

Nếu như ngay từ đầu đã định sẵn kết quả cuối cùng, vậy những người bị chết ở Giang Nguyên Thành thì sao?

 

Có hơn hai trăm ngàn mạng người đó!

 

 

0.10495 sec| 2425.688 kb