Cùng lúc đó, cũng không biết vô tình hay là cố ý, dư âm từ trakjan chiến đấu của hai người Khương Lạc Diệp và Chu Hổ bộc phát đến gần trại Thanh Sơn.
Mặc dù người trong thôn tiếc một chút đồ, nhưng đặt lên bàn cân so sánh với tính mạng thì không là gì cả.
Mà lúc người thông báo còn chưa đi tới cửa nhà của Vương Thăng…
Trong trại Thanh Sơn, một tia kiếm quang xé toạc chân trời!
Mấy phút trước, Vương Thăng đã cảm nhận được sự bùng nổ bên ngoài.
Thần niệm của hắn kéo ra bên ngoài trong nháy mắt, phát hiện hai người Khương Lạc Diệp và Chu Hổ.
Hắn cũng không quan tâm đến thân phận và ân oán của hai người, chỉ cần không quấy rầy đến hắn là được, kỹ năng của hắn đạt tới thời khắc mang tính quan trọng.
“Tế Luyện Phi Kiếm: 99%”.
Trong mấy tháng này, mỗi ngày hắn toàn là tu luyện Nội Đan thuật cùng Tế Luyện Phi Kiếm.
Phi Kiếm có vật liệu rất đặc thù, mặc dù có thể tăng lên vô hạn, sau này sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ, nhưng chuyện sau này là chuyện của sau này, bây giờ Phi Kiếm còn chưa có mạnh mẽ đến loại trình độ đó.
Thậm chí có lẽ thế giới này còn có không ít vật liệu có thể vượt qua Phi Kiếm trước mắt.
Cho nên trong lúc Tế Luyện kỹ năng này, trong mấy tháng Phi Kiếm gần như sắp được Tế Luyện xong.
Không chỉ là như vậy, dường như Phi Kiếm còn dần dần nảy sinh sự biến hóa mới.
Chỉ thiếu chút nữa là có thể Tế Luyện xong, hắn cũng có thể hoàn thành thử nghiệm sự thay đổi mới mẻ của Phi Kiếm.
Đáng tiếc đúng lúc này, Chu Hổ và Khương Lạc Diệp lại lao vào đánh nhau.
Thật ra thì đánh nhau cũng không có gì, thế nhưng trận chiến của bọn họ lại ảnh hưởng trực tiếp đến trại Thanh Sơn.
“Ôi!”
“Mẹ kiếp, không thể dừng lại một chút sao? Tính mạng của mấy trăm người, hoàn toàn không thèm để ý!”
Với giá trị quan của Vương Thăng, hoàn toàn không tài nào trơ mắt nhìn mấy trăm người chết trước mặt mình như vậy.
Ban đầu hắn cũng không muốn quan tâm, vừa rồi kết quả dò xét của thần niệm rất rõ ràng, hai người kia một người là tông sư, mà một người khác là đại tông sư.
Hơn nữa dường như đại tông sư này còn rất là phế vật, không thể nào thuận tay giết một tên tông sư trong nháy mắt, còn làm ra động tĩnh lớn như vậy.
Cũng chính vì vậy, hắn không thể chỉ ngồi yên mặc kệ như vậy, hơn nữa hắn cũng có vấn đề muốn hỏi hai người.
Vì vậy Vương Thăng lập tức ra tay.
Phi Kiếm còn chưa được Tế Luyện xong, nhưng lấy ra sử dụng cũng không có bất kỳ vấn đề gì.
Trên bầu trời thoáng qua một tia sáng màu bạc.
Phi Kiếm như vượt qua không gian, lập tức đi tới vị trí hai người giao chiến trong chớp mắt, toàn bộ đá bắn tung tóe vì cuộc giao chiến bị phá vỡ thành bụi bặm mà mắt thường khó có thể nhìn thấy.
Đây là một trong những tính chất đặc biệt của Phi Kiếm sau khi Tế Luyện.
Trải qua khí huyết chi lực tế luyện, từng chiêu từng thức của Phi Kiếm cũng sẽ mang theo hiệu quả của khí huyết chi lực, mang theo tính hủy diệt.
Hơn nữa hai người giao chiến hoàn toàn không hề cảm nhận được Phi Kiếm đến.
Xoẹt!
Phi Kiếm chợt lóe lên bất ngờ, rồi lập tức cắt ngang đòn công kích của hai người, tách hai người ra.
Lúc này Chu Hổ và Khương Lạc Diệp mới chú ý tới Phi Kiếm.
Hai người đều ngừng lại.
Mặc dù Phi Kiếm không lan tỏa ra bất kỳ khí tức gì, nhưng mới vừa rồi nó ung dung cắt đứt trận chiến của hai người bọn họ, cũng đã khiến cho bọn họ vô cùng coi trọng.
Huống chi, dù bọn họ đều tới từ thế lực đại tông sư vô cùng hùng mạnh, nhưng đến giờ cũng chưa thấy loại năng lực này.
Với phán đoán của bọn họ, có thể thấy được bản lĩnh này vô cùng không đơn giản.
Vì vậy bọn họ mới ngừng chiến trong thời gian ngắn.
Đối mặt với cường giả không xác định, hai người cũng vô cùng cẩn trọng.
“Là vị tiền bối nào ở chỗ này, ta là truyền nhân dòng chính của Linh Kiếm cốc, xin tiền bối cứu ta một mạng, Linh Kiếm cốc ta sẽ tự mình hậu tạ!” Khương Lạc Diệp cướp lấy thời cơ, lên tiếng trước.
Hắn ta biết đây là cơ hội của mình, hắn ta đã nhìn thấu trận chiến vừa rồi, bản thân hoàn toàn không phải là đối thủ, không bị đánh chết trong nháy mắt chỉ là do Chu Hổ không muốn để cho hắn ta chết mà thôi.
Chu Hổ công kích về phía hắn ta giống như đang trút giận hơn, trút lửa giận vì phải theo đuôi mình lâu như vậy. Hắn ta có thể nhìn ra điểm này từ việc sau khi dẫn dắt Chu Hổ tấn công về phía trại, Chu Hổ cũng thực sự định tấn công vào đó.
Trừ điều này ra, trên người hắn ta cũng có rất nhiều vết thương, đang không ngừng rướm máu.
Chu Hổ là một tên biến thái!
Một tên giết người biến thái.
Chu Hổ cũng không định để cho Khương Lạc Diệp chết dễ dàng.
Vốn dĩ hắn ta đã tuyệt vọng rồi, cuối cùng lại xuất hiện một vị đại tông sư, đây đúng là cơ hội của hắn ta.
Cho nên thừa dịp Chu Hổ dừng công kích lại, Khương Lạc Diệp lập tức mở miệng thỉnh cầu.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo