Khoảng nửa canh giờ sau, tất cả mọi người Võ gia đi tới đại sảnh nghị sự, không có ai dám cao giọng bàn luận.
Sau khi Võ Nguyên Thành tiến vào thì càng như thế, hắn lập tức ngồi xuống vị trí cao nhất.
“Ta biết các ngươi tò mò vì sao ta gọi các ngươi tới vào lúc này, chuyện cũng đơn giản, căn cứ theo tin tức ta nhận được, vị đại nhân kia là thật sự tồn tại. Sau này, không có ai được bàn luận về vị đại nhân kia, nếu không thì tự mình tách ra, sống hay chết, đều không liên quan đến ta!”
Sắc mặt của người trong đại đường đều thay đổi.
Võ gia cũng không phải quá ít, nhưng tất cả mọi người biết, Võ gia có thể hưng thịnh như vậy chủ yếu vẫn là bởi vì có Võ Nguyên Thành.
Nếu tách ra, dưới loại thế đạo này, còn chưa biết sẽ biến thành cái dạng gì.
Đây tuyệt đối là chuyện bọn họ không muốn tiếp nhận.
Chẳng mấy chốc đã có người hỏi: “Gia chủ, vị đại nhân kia rốt cuộc là ai?”
Võ Nguyên Thành trả lời: “Chính là vị đại nhân được truyền bá rộng rãi nhất ba huyện!”
Hắn thốt ra lời này, đám người lại len lén bàn tán sôi nổi, thật ra không ít người đều không tin cái gọi là Tông sư che chở ba huyện kia, đều khịt mũi coi thường.
Cho dù thật sự tồn tại thì như thế nào?
Một Tông sư mà thôi, gia chủ bọn họ cũng là Tông sư, hơn nữa còn là Tông sư đứng đầu, nếu không, cũng không làm được Binh Bộ thượng thư.
Nhưng hiện tại, gia chủ lại gọi là “vị đại nhân kia”, trong lời nói còn có phần sợ hãi.
Như vậy, vị đại nhân kia rốt cuộc mạnh cỡ nào? Mà khiến gia chủ thân là Tông sư đứng đầu lại sợ hãi.
“Gia chủ đại nhân, vị đại nhân kia, thật sự cường đại như vậy sao?”
Võ Nguyên Thành thở dài một hơi, nói: “Còn cường đại hơn các ngươi tưởng tượng, đối mặt với hắn, ta chỉ có thể bị áp đảo, ít nhất cũng là cường giả cấp bậc Đại Tông sư.”
!!!
Đại Tông sư!
Dù là đặt ở nơi nào trong hoàng triều Đại Chu, đều là cường giả đứng đầu cường đại nhất, căn bản không phải người mà Võ gia bọn họ có thể trêu chọc.
Một khi thực sự đắc tội quá mức, có lẽ ngày mai cả Võ gia sẽ bị diệt môn, hơn nữa Võ gia còn không có chút năng lực phản kháng nào, đây là sự mạnh mẽ của Đại Tông sư.
“Gia chủ, đây là thật sao?”
Thật ra một số người thông minh của Võ gia đã đoán được đáp án chân chính.
Dù sao gia chủ cũng nói mình không phải đối thủ, thật ra có nghĩa là gia chủ đã gặp người nọ, thậm chí còn có khả năng đã giao đấu. Mà hiện giờ có vẻ như đáp án đã rất rõ ràng.
Tuy nhiên bọn họ vẫn muốn xác nhận một chút.
“Không phải nghi ngờ.”
Võ Nguyên Thành cho bọn họ đáp án, những người này đều là thành viên trung tâm của Võ gia, cần thông báo đúng chỗ, nếu không đến lúc đó hiểu lầm, phiền toái càng lớn, chuyện liên quan đến vận mệnh gia tộc tuyệt đối không thể mơ mơ hồ hồ.
Người trong đại sảnh nghị sự cũng không đè nén được cảm xúc của mình nữa, cho dù gia chủ còn ở đây cũng khe khẽ nói nhỏ.
Ngay từ đầu, bọn họ cho rằng gia chủ đi vào nơi này, tìm kiếm cái gọi là che chở không phải hành động sáng suốt gì, cũng quá tin tưởng vị Quan Tinh cốc chủ kia ròi, dù sao Quan Tinh cốc chủ cũng không phải vạn năng.
Võ gia đi tới Thục Châu nhanh như vậy, đã từ bỏ một lượng lớn lợi ích, không ít người trong tộc đều đã bị ảnh hưởng.
Tuy rằng bên ngoài không dám nói cái gì, nhưng trong lòng họ cũng không hiểu lắm.
Đặc biệt là sau khi đi tới ba huyện, bọn họ biết đến cái gọi là che chở ba huyện chỉ là một Tông sư.
Bản thân Võ Nguyên Thành chính là Tông sư, nào cần một Tông sư khác che chở.
Đương nhiên, tuy không hiểu, nhưng bọn họ cũng đều biết Võ gia dựa vào ai, cho dù không hiểu cũng không có gì oán hận, đều thành thật đi tới nơi này an gia, không làm ầm ĩ ra chuyện gì.
Nhưng hiện giờ một loạt lời nói của Võ Nguyên Thành đã trực tiếp làm cho bọn họ thay đổi suy nghĩ của chính mình.
Người che chở ba huyện lại là Đại Tông sư có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Chỉ có thể nói, gia chủ không hổ là gia chủ, đã có dự kiến từ trước.
Võ Nguyên Thành chờ bọn họ thảo luận một thời gian mới nói:
“Được rồi, đều yên tĩnh đi, gọi các ngươi tới cũng là vì muốn thông báo một chút chuyện.”
“Thứ nhất, chư vị ở đây đều là thành viên trung tâm của Võ gia ta, cuộc nói chuyện vừa rồi, không ai được truyền ra ngoài, một khi ta nghe được tiếng gió gì, sẽ xử lý theo tộc quy.”
“Thứ hai, để ý những tên ăn chơi trác táng, bình thường chơi bời lêu lổng, phong hoa tuyết nguyệt thì thôi đi, nếu như bị ta phát hiện vi phạm pháp
lệnh, cũng xử lý theo tộc quy, phế tu vi rồi đánh một trăm lẻ hai trượng.”
“Còn nữa, nhất định không được bàn luận về vị đại nhân kia, tuy vị đại nhân kia không nhất định sẽ để ý tới, nhưng chúng ta không thể làm như vậy, đã biết chưa?”
“Dạ!”
Không có bất cứ kẻ nào phản đối, đối mặt với cường giả có được thực lực Đại Tông sư, cẩn thận thế nào cũng không quá.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo