Cường giả cấp tông sư, sau khi tiến bước vào rừng thì như giẫm trên đất bằng, tốc độ như bay.

 

Trên đường bọn họ gặp không ít võ giả đào được linh dược ở trong núi, gần như cứ hễ ai lộ mặt thì đánh chết.

 

Bọn họ cũng cần thời gian đi đường khoảng ba ngày, nếu như có người nói ra chuyện gặp được bọn họ, không biết chừng sẽ xảy ra vấn đề, dù cho tỷ lệ rất nhỏ, bọn họ cũng không thể coi nhẹ sự nguy hiểm này.

 

Ba ngày sau, năm mươi vị tông sư đi tới phủ Tân Đô cách Giang Nguyên Thành hơn hai ngàn dặm.

 

Bọn họ phải mai phục ở chỗ này, tiến hành ngăn chặn.

 

Người dẫn đầu của năm mươi người nắm được tình hình, người này là tông sư của Thiên Đao Thành, cũng là nhóm người đầu tiên tiến vào Thục Châu tìm linh dược.

 

Lần hành động này được lên kế hoạch định hướng đường đi cùng với người của nhóm tiến vào Thục Châu hái thuốc trước.

 

Thế lực hai phe cũng tham dự, mới có thể khiến cho người ta tín nhiệm.

 

“Ngô Kha!”

 

“Khương Lạc Diệp!”

 

 

Hai người đều là thành viên nòng cốt của thế lực, không phải nồng cốt cũng không thể tham dự kế hoạch lần này, dẫu sao kế hoạch lần này còn rất quan trọng.

 

Khương Lạc Diệp lấy ra một tấm bản đồ, bên trên bản đồ đã được khoanh tròn một chỗ.

 

“Căn cứ vào tin tức nội bộ, một ngày sau, đội ngũ vận chuyển lương thảo của Vĩnh Niên Vương thì sẽ đi qua nơi này, bởi vì rất có thể do quân đội vận chuyển lương thảo, nên để gia tăng tỷ lệ nhiệm vụ thành công, cho nên địa điểm mai phục được quyết định ở nơi này!”

 

Hắn ta chỉ về phía một cái thung lũng.

 

“Nơi này có địa hình không hề rộng rãi, coi như có quân trận thì cũng rất khó thi triển ra.”

 

Ngô Kha nhìn, sau đó gật đầu một cái.

 

Quả thật vị trí này là địa điểm phục kích không tệ, có thể loại bỏ nhân tố quân trận ra khỏi, nơi chật hẹp như vậy chắc chắn không cách nào thi triển quân trận.

 

“Vậy thì quyết định ở chỗ này!”

 

Sau khi ra quyết định, hai người lại bắt đầu thương lượng công việc cặn kẽ, Khương Lạc Diệp vừa là người nắm tình hình, cũng là người tham dự lần phục kích này.

 

Thời gian nhanh chóng trôi đi, một ngày trôi qua.

 

Một nhánh quân lớn tiến vào khu vực phủ Tân Đô, nhánh quân này chính là Thiên Tinh quân đã rút lui từ Giang Nguyên Thành từ lâu.

 

Thiên Tinh quân rút lui, tất cả mọi người đều biết, vì vậy ban đầu không có người nào quan tâm.

 

Nhưng mà căn cứ vào tin tức nội bộ, Thiên Tinh quân rút lui, ngoại trừ việc Vĩnh Niên Vương thật sự thỏa hiệp, còn có một nguyên nhân rất quan trọng,

 

 

chính là để vận chuyển một lô lương thảo này.

 

“Tới rồi!”

 

Tông sư do đội ngũ phục kích phái ra ngoài dò xét hồi báo tin tức mới nhất, nghe thấy hai chữ này, tổng cộng năm mươi mốt người tông sư lập tức bắt đầu căng thẳng.

 

Không bao lâu, một đội ngũ khổng lồ lập tức xuất hiện trước mắt bọn họ.

 

Chính là người của Thiên Tinh quân!

 

Đến khi một nửa số người của quân đội tiến vào, năm mươi mốt vị tông sư mới bắt đầu hành động, dưới tình hình này thì có muốn rút lui cũng không còn kịp rồi.

 

“Lên!”

 

Toàn bộ đều là tông sư, những người này vẫn có động tác rất nhanh, dường như đã tiến tới quân đội trước mặt trong nháy mắt.

 

Thế tấn công rõ ràng như vậy, dĩ nhiên người Thiên Tinh quân đã phát hiện, nhưng bọn họ không có hốt hoảng chút nào, cứ lẳng lặng nhìn bọn họ như vậy.

 

Đột nhiên tông sư dẫn đầu Ngô Kha nhận thấy được điều gì.

 

“Lui! Rút lui!”

 

Thiên Tinh quân là quân đội mới vừa trải qua chiến tranh, chắc chắn sẽ không thờ ơ với cách tấn công như thế này.

 

Nhưng hắn ta hiểu ra thì đã hơi trễ…

 

Một người đứng dậy, Ngô Kha lập tức nhận ra người này trong nháy mắt.

 

“Chu Hổ!”

 

Không phải ngươi còn đang đàm phán hay sao?

 

 

Đao chủ và kiếm chủ không thể nào có phán đoán sai lầm đâu!

 

Đáng tiếc hắn ta không có nói những lời này được, hắn ta lập tức bị đánh chết trong nháy mắt, không có bất kỳ năng lực phản kháng nào.

 

Những tông sư khác cũng nhận ra người này trong nháy mắt, sau đó nghĩ đủ phương pháp chạy trốn.

 

Sức mạnh đại tông sư , không phải bọn họ có thể chống lại.

 

Bây giờ chính là thời gian dùng bản lãnh của mình!

 

Người tới không phải Vĩnh Niên Vương, bọn họ vẫn còn cơ hội chạy trốn. Nhưng dù vậy, bọn họ cũng bị giết hơn mười người nữa.

 

“Các ngươi tiếp tục vận chuyển lương thảo, ta đuổi theo giết một lúc!”

 

Sau khi để lại một câu, Chu Hổ lập tức chọn một phương hướng, rồi đuổi theo ngay.

 

Lần này bản chất hắn ta tới là một kế hoạch mạo hiểm, cần cố gắng đánh chết càng nhiều người hơn, như vậy mới có thể phù hợp với lợi ích của mình.

 

Hạn mức trong vòng ba ngày, đến thời gian hắn ta phải chạy về, nếu không, rất có thể bị phát hiện có vấn đề.

 

Gặp mặt trong nháy mắt giết mười mấy người, tiếp theo lại đánh chết mười mấy người nữa.

 

Còn lại chính là cần đuổi giết thực thụ, Chu Hổ lựa chọn một phương hướng nhiều người nhất, lập tức đuổi theo.

 

 

Lòng người rất kỳ lạ, vào thời điểm gặp phải nguy hiểm trí mạng, sẽ lựa chọn tất cả những thứ có thể cứu mạng bên người.

 

 

0.11944 sec| 2444.32 kb