Hắn cũng không hy vọng sự yên ổn này bị phá bỏ.

 

Nhưng cho dù bọn họ có kháng cự như thế nào, Linh Kiếm cốc và Thiên Đao Thành tiến vào Thục Châu, đã trở thành chuyện như ván đã đóng thuyền.

 

 

Lão tổ tông của ba nhà Trịnh, Giang, Triệu tụ tập cùng nhau thương nghị chuyện.

 

Tiếp theo nên làm gì?”

 

“Cũng không biết hai thế lực kia sẽ chiếm đóng những nơi nào.”

 

“Nếu như chiếm cứ ba huyện thì nên làm cái gì?”

 

“…”

 

Im lặng một hồi, cuối cùng lão tổ tông của Triệu gia mở miệng, nói: “Vị đại nhân kia không phải là vị đại tông sư kia đấy chứ, chúng ta đi xin…”

 

“Ngươi muốn tìm cái chết thì cũng đừng kéo theo chúng ta, thời gian dài như vậy rồi mà ngươi còn không nhận biết tính cách của vị đại nhân kia hay sao? Hắn muốn che chở, chắc chắn sẽ che chở, đó cũng không phải là nghĩa vụ của hắn.”

 

Sau khi lão tổ tông của Triệu gia bị ngắt lời thì cũng không có nói nữa, ông ta biết mình có hơi lo lắng nên đầu óc rối loạn rồi.

 

Cuối cùng lão tổ tông của ba nhà vẫn không có thảo luận được kết quả gì, chỉ có thể quyết định xem tình tình trước đã, còn về ý định rời khỏi thì lại không có.

 

Đại Chu, bây giờ còn có nơi nào thật sự an toàn hay sao?

 

Ba huyện đã có thể tính là không tệ rồi.

 

Cuối cùng rất nhiều thế lực cũng đã ra quyết định tương tự, bọn họ cũng đang chờ hai thế lực đến.

 

Chẳng qua là bọn họ không biết, một số người của hai thế lực cũng đã tiến vào Thục Châu từ lâu rồi, nhưng lại tiến bước ở trong rừng núi nên tạm thời không có ai biết.

 

Những người này cũng không có số lượng nhiều, chỉ có chừng năm mươi người.

 

 

Nhưng nếu như biết cách phán đoán hơi thở, thì có thể phát hiện, những người này đều có sức mạnh cấp tông sư.

 

Năm mươi tông sư!

 

Cho dù đặt ở chỗ nào cũng là một lực lượng vô cùng kinh khủng.

 

Đám người này có một người dẫn đầu, đang không ngừng nói chuyện.

 

Nhiệm vụ khẩn cấp, tất cả bọn họ đều được triệu tập lại bất ngờ.

 

“Không thể bại lộ chuyện ngăn chặn lương thảo của Vĩnh Niên Vương lần này, nếu như gặp phải ai ở trên đường, không cần nói nhảm, cứ việc ra tay đánh chết! Phải xem bản đồ cho kỹ một chút, nghiêm túc đi theo đường đi mới kịp, quan trọng nhất chính là nhớ đường chạy trốn… Nếu không, chết cũng không có ai quan tâm đâu!”

 

“Hơn nữa để bảo đảm sinh tồn, cứ mười người thì không được có cùng đường chạy trốn, nhất định phải nhớ rõ tất cả đường đi của mình.”

 

Mọi người nhìn bản đồ cẩn thận.

 

Trên bản đồ có hai con đường, một nhánh là đường đi về trước, một nhánh đường quay về, bọn họ đã khắc ghi đường đi của mình vào đầu.

 

Mà nhìn kỹ lại, có người có đường đi… đi ngang qua vị trí chỗ ở của trại Thanh Sơn…

 

Năm mươi tông sư, người của Linh Kiếm cốc và Thiên Đao Thành mỗi bên có hai mươi lăm người.

 

Nội dung nhiệm vụ là ngăn chặn lương thảo của Vĩnh Niên Vương.

 

Vĩnh Niên Vương cố thủ Thục Châu, lương thảo chính là một vấn đề, cũng là một sự đả kích đến hai thế lực bọn họ.

 

Lần này Vĩnh Niên Vương thỏa hiệp, thật ra thì bây giờ kết quả cuối cùng còn đang trong giai đoạn đàm phán.

 

 

Chắc chắn lương thảo chính là điểm thương lượng chính, có thể đoán ra rằng, có lẽ không được bao lâu nữa, hai thế lực sẽ không nữa hạn chế Vĩnh Niên Vương lấy được lương thảo, hoặc là không nói sẽ không hạn chế trắng trợn nữa.

 

Căn cứ vào tin tức lấy được, lương thảo của Vĩnh Niên Vương cũng đã hơi không đủ lâu rồi, nếu không cũng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy, bây giờ vận chuyển một đợt lương thảo có thể như lửa xém lông mày.

 

Nếu như tiêu hủy một đợt lương thảo này, thì có thể đạt được ưu thế không nhỏ khi đàm phán.

 

Tông sư ở đây đều biết, lần vận chuyển lương thảo này, chắc chắn Vĩnh Niên Vương Nhất sẽ rất coi trọng, nhưng lại không có nhân vật cấp bậc đại tông sư tham gia vào.

 

Đao chủ Khương Đạo và kiếm chủ Ngô Thanh Phong thì lại luôn nhìn chòng chọc như hổ đói.

 

Không phải nói tiến vào đàm phán, thì chắc chắn không cần lo nghĩ nhiều.

 

Trong thời điểm này, chắc chắn Chu Hổ sẽ không dễ dàng rời khỏi bên cạnh Vĩnh Niên Vương.

 

Dĩ nhiên, cho dù không có đại tông sư tham dự, chắc chắn lần hành động này cũng vô cùng nguy hiểm.

 

Chắc chắn Vĩnh Niên Vương rất coi trọng, nên cho dù có hành động bí mật thì cũng có phòng thủ rất mạnh.

 

Thật ra thì điều khó khăn nhất trong nhiệm vụ chính là quá trình tiêu hủy lương thảo.

 

Còn về vấn đề chạy trốn thì lại không lớn, một vị tông sư quyết tâm muốn chạy trốn, dù cho một người khác cũng là tông sư như vậy, trừ khi có sức mạnh có chênh lệch quá lớn, nếu không thì hoàn toàn không thể nào cản lại.

 

Huống chi, bọn họ vẫn chạy trốn mười người một nhóm.

 

 

Cho nên chỉ cần tiêu hủy lương thảo, chuyện còn lại đơn giản.

 

Đây là điều mà tất cả tông sư cũng nhận thấy sau khi biết nội dung nhiệm vụ, thậm chí có người còn cho rằng đại tông sư không có ở đây, bên phía của Vĩnh Niên Vương cũng sẽ không phái người đuổi giết.

 

 

1.46644 sec| 2421.844 kb