Rất nhanh, đã có kết quả thương nghị.
Nhanh chóng công thành!
Dương Kiến không bất ngờ chút nào, phần lớn võ giả trong liên quân đều được điều động đến, cả tông sư của Linh Kiếm cốc và Thiên Đao Thành, thật ra thì trong thâm tâm hoàn toàn không để ý đến sự tổn thất.
“Được, vậy thì lập tức tăng cường tiến công!”
Tháng ba, năm 537, lịch Đại Chu .
Sau khi liên quân của Linh Kiếm cốc, Thiên Đao Thành chỉnh đốn trang bị, bắt đầu tấn công về phía Giang Nguyên Thành lần nữa.
Lần này liên quân bộc phát hết sức mạnh chiến đấu cường đại, chủ tướng của Giang Nguyên Thành - Lý Tinh lựa chọn cố thủ.
Nhưng dưới sự tấn công không ngừng không nghỉ, tổn thất của Thiên Tinh quân tăng lên không ngừng.
Mặc dù liên quân có tổn thất lớn hơn, nhưng căn cứ vào tình trạng của hai phe, nếu tiếp tục như vậy nữa, chắc chắn bên sụp đổ trước chính là Thiên Tinh quân.
“Tướng quân, trực tiếp ra khỏi thành quyết tử chiến một trận đi, kéo dài như vậy cũng là chỉ có con đường chết thôi!”
“Đúng vậy, tướng quân, tiếp tục như vậy không phải là cách!”
Lý Tinh nghe thấy lời của thuộc hạ, xoa xoa đầu, làm sao hắn ta không hiểu những đạo lý này.
Nhưng một khi ra khỏi thành, có thể Thiên Tinh quân sẽ tiêu diệt ngay lập tức, không còn tồn tại đấy chứ!
Bắt đầu từ cuộc chiến công thành lần đầu tiên, hắn ta cũng đã nhận ra, khi đó sức mạnh của Thiên Tinh quân cũng đã không bằng người ta rồi.
Một khi ra khỏi thành, nếu như nguyên soái của liên quân sử dụng chiến thuật tiêu hao, bọn họ không tài nào gây khó dễ cho liên quân được, mà tổn
thất của bọn họ chỉ có thể lớn hơn.
Nhưng mà đúng như lời của thuộc hạ, tiếp tục như thế hoài thì chỉ là cái chết từ từ.
“Vậy thì chuẩn bị…” Hắn vẫn chưa nói hết, thì đã thấy một người ở cửa.
“Chu Hổ đại nhân, sao ngài tới đây?”
Mọi người nghe thấy cái tên này, lập tức đứng lên.
Chu Hổ, tâm phúc trung thành của Vĩnh Niên Vương Chu Ngô Đồng, có sức mạnh đại tông sư, cũng là sự bảo hộ giúp Vĩnh Niên Vương còn có thể chống đỡ đến bây giờ.
“Vương Thượng phái ta tới thông báo các ngươi, từ bỏ Giang Nguyên Thành, lập tức rút lui đến Thiên Phủ Thành, từ từ mưu đồ!”
“Rút lui…”
Lý Tinh không ngờ rằng mình cố thủ hơn một tháng, kết quả sau cùng lại là lập tức rút lui.
Trong lòng hắn ta có hơi buồn bã, đồng thời cũng hơi thả lỏng.
Có thuộc hạ trong lòng cũng nghĩ giống y như hắn ta.
Tại sao bọn họ phải quyết tử chiến một trận?
Bởi vì không thấy được hy vọng thắng lợi chứ gì!
Hiện tại rút lui, còn có thể sống. Có thể sống, thì không có ai hy vọng chết cả.
Thậm chí bọn họ cũng đoán ra lý do rút lui, hơn phân nửa là Vương Thượng đã thỏa hiệp.
Năm 537 lịch Đại Chu, tháng năm, cuối cùng trận chiến công phá Giang Nguyên Thành kéo dài vừa đúng hai tháng đã kết thúc - Thiên Tinh quân rút
lui.
Người chết trận đôi bên cộng lại ở ngưỡng hơn hai trăm ngàn người, trong đó có mấy chục ngàn võ giả.
Vô số người chôn xương ở nơi đây, vùng lân cận Giang Nguyên Thành, có vô số hố chôn vạn người.
Điều “thú vị” chính là, trận chiến công thành lần thứ hai, không có tông sư nào chết.
Thế lực lớn đánh chiến với nhau, người chết nhiều nhất là võ giả từ tông sư trở xuống.
Người yếu, mãi mãi là người hy sinh trong chiến tranh.
Tin tức Giang Nguyên Thành bị phá, Thiên Tinh quân của Vĩnh Niên Vương rút lui, trong mấy ngày ngắn ngủi đã được lan truyền đến khắp các thế lực lớn nhỏ Thục Châu.
Tất cả mọi người đều biết, khi người của Linh Kiếm cốc và Thiên Đao Thành vào trong Thục Châu, thế cục của Thục Châu sẽ nghênh đón sự biến hóa rất lớn, cũng rất nhanh.
Tại sao hai thế lực đại tông sư này nhất định phải tiến vào Thục Châu?
Thế lực đóng quân ở Thục Châu một khoảng thời gian đều cho rằng chỉ có một khả năng, đó chính là gần như khắp nơi toàn là linh dược, thậm chí là dược vương.
Một khi hai thế lực này tiến vào, chắc chắn sẽ gây ra tổn hại đến lợi ích của bọn họ.
Bọn họ cũng muốn phản kháng, thế nhưng hai thế lực này có cấp bậc đại tông sư, chắc chắn bọn họ không thể nào đối kháng, trừ khi kéo Vĩnh Niên Vương vào cuộc.
Nhưng thật ra thì Vĩnh Niên Vương từ bỏ Giang Nguyên Thành cũng đã bày tỏ thái độ rồi.
Nhưng muốn bọn họ từ bỏ lợi ích của mình, bọn họ cũng không muốn lắm.
Chẳng những không có đại tông sư, mà cũng không có cách nào đối kháng… Vì vậy, người của một số địa phương càng chăm chỉ tìm vị có sức chiến đấu đại tông sư ở trong rừng rậm kia.
Ba huyện được bình ổn đã lâu cũng rơi vào ngọn sóng lần nữa.
Người của ba huyện đã quen thuộc với cuộc sống hiện tại, nhưng giờ lại có hai thế lực vô cùng cường đại tiến vào Thục Châu, chắc chắn bọn họ cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Điều quan trọng nhất là người che chở ba huyện chỉ là một vị tông sư, bây giờ còn có thể che chở được sao?
Không chỉ dân thường đang suy nghĩ như vậy, mà một số thế lực đang ẩn náu ở ba huyện cũng suy nghĩ như vậy.
Chẳng hạn như người của ba đại gia tộc kia, ba nhà bọn họ có ba vị tông sư, nhưng đối kháng với loại thế lực như Linh Kiếm cốc, Thiên Đao Thành này cũng chỉ là con kiến hôi.
Chẳng hạn như như cả nhà luôn luôn khiêm tốn lặng lẽ của Binh bộ Thượng thư Võ Nguyên Thành từ đế đô tới, ngay sau khi giúp Quan Tinh Cốc chủ, hắn lập tức tới ba huyện để phát triển trong âm thầm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo