Chương trước
Chương 168 : Phùng Tư Nhược: Không để ý đến bạn! (3)
setting
Chương sau

    Giọng nói của Doãn Thư Nhã tràn ngập lười biếng: “Giang Chu là ai? Tôi không biết.”

    Giang Chu không so đo: “Bà chị, rốt cuộc chị muốn làm gì?”

    “Cậu gọi ai là bà chị? Tôi mới có 29 tuổi thôi!”

    “Nhưng mà tôi mới 18, thật ra thì tôi gọi chị là dì cũng không quá đáng đâu.”

    “Cậu mới là dì, nếu cậu còn nhắc đến tuổi tác, ngày nào tôi cũng sẽ đặt 100 đơn hàng.”

    Giang Chu đi đến cửa, châm điếu thuốc lên, nói: “Chị muốn đối đầu với tôi đấy à? Có phải là tôi không bán cho chị, thì ngày nào chị cũng quấy rối tôi, đúng không?”

    Doãn Thư Nhã cười một tiếng: “Tôi không quấy rối mà, người giúp việc nhà tôi muốn gọi đồ ăn thôi, không được à? Ai bảo chỉ có mình cậu làm cái này.”

    “Tôi đã tiêu chú ở trên trang web rồi, giai đoạn này chỉ nhằm vào sinh viên trong khu đại học thôi.”

    “Tôi không nhìn thấy, ai sẽ đọc hết tất cả đống chữ ở trên đó chứ, hơn nữa, tôi cũng thanh toán tiền mà.”

    “Được rồi, chị nói nhanh lên, rốt cuộc chị muốn cái gì?”

    “Mua trang web của cậu.”

    “Chị đã nói hạng mục này chỉ bình thường thôi cơ mà? Cần gì phải cố chấp như vậy chứ?”

    Giọng nói của Doãn Thư Nhã vẫn lười biếng như cũ: “Ban đầu, ý nghĩ muốn mua của tôi cũng không mãnh liệt như vậy, nhưng bây giờ, càng ngày lại càng mạnh hơn rồi.”

    “Chị có bệnh à? Nhiều tiền quá không biết xài thế nào rồi à?”

    “Ha ha! Tôi thích chèn ép loại người nói năng lỗ mãng như cậu đấy.”

    Giang Chu yên lặng một lát: “Như vậy đi, chị đầu tư cho tôi 100 triệu, tôi cho chị 1% cổ phần.”

    “Không thể nào! 100 triệu? Tôi bán hết cho tôi, tôi còn chê đắt đấy.”

    “Vậy không bàn nữa, nếu chị còn đặt hàng nữa, thì tôi sẽ đến đập vỡ cửa sổ thủy tinh nhà chị đấy.”

    Doãn Thư Nhã cười nhạt: “Tôi có nhiều nhà lắm, cậu muốn đập thì cứ đập thôi!”

    Giang Chu phun khói thuốc ra: “Chị thật sự rảnh đến buồn chán quá rồi à? Phụ nữ hơn 30 tuổi rồi, sao cứ như trẻ con vậy?”

    “Tôi cảnh cáo cậu, tôi chỉ mới 29 thôi.”

    “Phụ nữ đều thích nói tuổi tác thấp hơn tuổi tác thật.”

    “Cậu.”

    “Tôi nói lần cuối cùng, tôi không bán.”

    “Vậy tôi cũng nói lần cuối cùng, tôi nhất định phải mua.”

    “60 tỷ!”

    “Tối đa là 10 triệu.”

    “Được rồi, tạm biệt.”

    Giang Chu cúp điện thoại, buồn bực không thôi mà dập điếu thuốc.

    Nói thật, hắn thật sự không có biện pháp nào với Doãn Thư Nhã.

    Người phụ nữ này vừa có tiền lại vừa có tính tình.

    Giống như là Phùng Tư Nhược và Sở Ngữ Vi hợp thể lại vậy.

    Từng người một thì hắn còn có thể chơi lại, nhưng hai người cùng một chỗ thì quả thực là rất khó đối phó.

    Hơn nữa, bây giờ hắn đang lo lắng một chuyện.

    Nếu như Doãn Thư Nhã thật sự cảm thấy hứng thú với hạng mục của mình như vậy, mình mà không bán, thì Doãn Thư Nhã có thể sẽ làm hàng nhái.

    Với tài sản của Doãn Thư Nhã, thì làm một trang web vượt qua trang web của mình là một chuyện hết sức dễ dàng.

    Mình nhất định phải nghĩ biện pháp đối phó.

    Khi Giang Chu đang suy nghĩ biện pháp, Mục Tiêu Tiêu liền đi từ ngoài vào.

    “Ông chủ, đại học công nghệ thông tin đã gọi điện thoại trả lời rồi.”

    Giang Chu ngẩng đầu lên: “Họ nói thế nào?”

    “Vị chủ nhiệm Trần kia nói, hi vọng anh có thể nói rõ ràng và cặn kẽ, tốt nhất là có một bản kế hoạch.”

    “Trời ạ, đây không phải là kéo dài thời gian sao, chắc tôi lại phải đi một chuyến rồi.”

    Mục Tiêu Tiêu ngồi xuống bên cạnh Giang Chu: “Vị chủ nhiệm này ăn nói rất kiểu cách nhà quan, còn nói nếu anh không đi qua đó, vậy trường học bọn họ có thể sẽ không cho chúng ta mở rộng qua đó.”

    Giang Chu chép miệng một cái, thầm nói: Đúng là rừng lớn thì chim gì cũng có.

    Giáo viên bên đại học sư phạm và học viện thời trang đều rất dễ nói chuyện.

    Người ta không chỉ cho phép mở rộng, mà còn cho vài sự trợ giúp nhất định.

    Nhưng đại học công nghệ thông tin này thì lại bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng.

    “Bắt buộc là tôi? Chị qua đấy không được à?”

    Mục Tiêu Tiêu lắc đầu: “Người ta nói, tôi là một nhân viên nhỏ không biết cái gì, bảo người phụ trách qua bàn.”

    Giang Chu liếc nhìn Mục Tiêu Tiêu một cái: “Họ nói thế mà chị cũng không tức giận à?”

    “Không tức giận, ông chủ đi, không phải tôi sẽ đỡ mệt sao.”

    Giang Chu suy nghĩ cẩn thận một chút.

    Đi một chuyến cũng không sao.

    Dfu sao cũng là làm ăn, giai đoạn đầu không tỏ vẻ đáng thương là không thể nào.

    Hiện giờ, quan trọng nhất chính là thị trường.

    Chỉ cần có thị trường, vậy sẽ có lợi thế hơn ở đại hội đầu tư.

    Quan trọng nhất là, bây giờ còn có Doãn Thư Nhã đang nhìn chằm chằm vào.

    Không thể trì hoãn nữa, trì hoàn nữa sẽ có chuyện.

    “Tiêu Tiêu, chị trở về chuẩn bị một chút, rồi đi với tôi.”

    Mục Tiêu Tiêu trợn tròn mắt: “A??? Tôi không muốn đi, tôi muốn đi dạo phố!”

    Giang Chu cười hì hì: “Không đi? Vậy trừ lương.”

    “Rõ ràng người ta đã điểm danh anh đến mà!”

    “Chị không hiểu, làm ông chủ phải như vậy, nhìn thấy nhân viên ung dung nhàn nhã là không thoải mái.”

    Mục Tiêu Tiêu lấy tay che trước người: “Ông chủ, hai chúng ta đi công tác có thích hợp không? Tôi sợ.”

    Giang Chu lườm Mục Tiêu Tiêu một cái: “Vậy gọi cả Tiểu Tô Nam nữa, ba người cùng đi.”

    “Ồ, vậy còn được.”

    

Chương trước
Chương 168 : Phùng Tư Nhược: Không để ý đến bạn! (3)
Chương sau

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.19521 sec| 2413.711 kb