Phùng Tư Nhược hơi ngẩn ra, lại cảm thấy hình như cũng có chút đạo lý.
Còn chưa đồng ý với Giang Chu, tại sao lại phải ghen?
Chẳng lẽ. . . Chỉ khi nào mình bằng lòng với Giang Chu, thì mới có thể không để ý đến Giang Chu ba ngày à?
Cái đầu nhỏ của Phùng Tư Nhược nghĩ mãi vẫn không thông, liền quay sang nhìn Đinh Duyệt để xin giúp đỡ.
Từ bé đến giờ, nàng vẫn luôn mù tịt về loại chuyện tình cảm như thế này.
Vì vậy, Đinh Duyệt liền trở thành cố vấn tình cảm của nàng.
“Này, ông không thể ngụy biện như thế được, khi ông đang theo đuổi Tư Nhược lại dám liếc mắt đưa tình với người khác, dựa vào cái gì Tư Nhược không được ghen tị?”
Giang Chu trừng mắt nhìn Đinh Duyệt: “Bà không khoe khoang cái miệng rộng của mình không được à? Tôi đã sắp lừa được đến tay rồi.”
Đinh Duyệt ưỡn ngực lên: “Tôi đây là nói chuyện thay cho Tư Nhược nhà tôi thôi.”
“Đánh rắm, Phùng Tư Nhược là nhà tôi, không quan hệ gì với bà cả.”
“Còn chưa đồng ý, sao lại thành Phùng Tư Nhược nhà ông rồi?”
“Tô Nam, Từ Ngọc Dung, ném con nô tỳ to gan này ra ngoài cho tôi.”
Đinh Duyệt liếc mắt nhìn trời mưa rầm rã ở bên ngoài, liền rụt cổ ngậm miệng lại.
Thời tiết bên ngoài chẳng quan tâm ai với ai, nếu thật sự bị đuổi ra ngoài, nhất định sẽ bị cảm.
Quả nhiên, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu mà.
Lúc này, Giang Chu nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Phùng Tư Nhược: “Thật sự muốn ngó lơ mình ba ngày? Bạn sẽ không hối hận chứ?”
Phùng Tư Nhược yên lặng một lát: “Không. . . không hối hận.”
“Được, vậy bắt đầu tính từ bây giờ, ai mà chủ động nói chuyện, thì người đó chính là con chó con.”
“Hmmm. . . .”
Hiển nhiên, Phùng Tư Nhược bắt đầu do dự.
Nàng sợ mình sẽ biến thành con chó con.
Mưa đến gấp, đi cũng nhanh.
Phùng Tư Nhược vẫn còn đang chơi xe bay QQ, liền bị Đinh Duyệt kéo về ký túc xá.
Cô bé này vốn quên mất chuyện ngó lơ Giang Chu ba ngày, còn định vẫy vẫy tay nhỏ nói bye bye với Giang Chu, kết quả bị Đinh Duyệt chặn lại.
“Tư Nhược, bạn phải học được cách giận dỗi, bằng không sau này tên kia sẽ được nước lấn tới.”
“Mình cũng không phải bà xã của Giang Chu. . .”
“Chờ bạn thật sự đồng ý rồi, vậy thì địa vị sẽ không thay đổi được đâu.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phùng Tư Nhược tràn đầy kinh ngạc.
Yêu đương mà còn có địa vị à?
Đinh Duyệt hết sức nghiêm túc, nói: “Mình có xem qua một cuốn tiểu thuyết, có một vị Vương Phi vì quá yếu đuối, nên đã bị Vương Gia treo trên tường thành ba ngày ba đêm.”
“Trời ạ. . .”
“Bạn vốn đã ngốc rồi, nếu như không biết giận dỗi nữa, sau này nhất định sẽ bị tên kia bắt nạt.”
Giang Chu nghe cuộc đối thoại của hai người, thì cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Cuốn tiểu thuyết kia là do thiên cmn tài nào viết vậy?
Còn treo trên tường thành ba ngày ba đêm nữa?
Đó mà là Vương Phi à?
Đó phải là thịt cmn khô mới đúng!
Nhưng đúng lúc này, Lữ Cường lái con xe đạp điện của mình đi đến, anh ta mặc cái áo mưa ướt sũng, vội vội vàng vàng đi vào trong phòng làm việc.
“Đến rồi đến rồi, ông chủ, đơn đặt hàng ngoài trường lại đến rồi.”
Giang Chu hơi sững sờ: “Làm sao vẫn còn đơn đặt hàng ngoài trường nữa?”
Lữ Cường móc một tờ giấy ở trong túi ra: “15 đơn, tất cả đều là Doãn Thư Nhã, tất cả địa chỉ đều khác nhau.”
“Người phụ nữ kia muốn đối đầu với mình đúng không?!!”
“Anh xem, đơn đặt hàng này chúng ta có đưa hàng hay không?”
Giang Chu phất tay một cái: “Không giao, sau này, chỉ cần là Doãn Thư Nhã đặt hàng thì đều cho vào sổ đen cho tôi.”
Lữ Cường gật đầu một cái: “Nhưng lần nào cô ấy cũng dùng số điện thoại di động khác nhau, chúng ta không thể cho vào sổ đen được.”
“Tất cả đều khác nhau? Vậy người phụ nữ có bao nhiêu số điện thoại chứ?”
“Dù sao chỉ riêng tôi cũng đã nhận được 15 đơn hàng rồi.”
Giang Chu nghe thế nhịn không được mà thở dài.
Thiên hạ này, quả nhiên chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó dây dưa.
Về sau đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với phụ nữ, nhất là phụ nữ có tiền.
Bản thân mình chỉ muốn sảng khoái nhất thời, kết quả lại đắc tội với một nhân vật phiền phức.
Nếu biết trước như vậy, thái độ của mình sẽ tốt hơn một chút rồi, dù sao cũng là buôn bán làm ăn.
Bây giờ thì hay rồi, bị người ta gây khó dễ rồi.
“Được rồi, tôi biết rồi, anh cứ về trước đi.”
Lữ Cường gật đầu: “Vậy tạm thời không xử lý đơn đặt hàng của cô ấy nhé.”
Giang Chu gật đầu, đưa mắt nhìn Lữ Cường đi ra ngoài.
Sau đó, hắn lấy tờ danh thiếp ở trong túi ra xem một chút.
Trên đó chỉ có một cái tên cùng một số điện thoại.
Hắn biết, đám đại lão đều thích trang bức như vậy.
Cái này gọi là giản lược mà không tầm thường.
Giang Chu cân nhắc một lát, cuối cùng vẫn bấm số điện thoại đó.
Sau vài tiếng tút tút, đối phương liền nghe máy.
“Alo, ai thế?”
“Tôi, Giang Chu, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo